Trần Tuấn bất giác cười đau khổ, kể từ khi quen biết cô đến bây giờ thì chưa bao giờ cô dùng giọng điệu lạnh lùng như thế nói chuyện với anh ta, xem ra những lời nói vừa rồi của mình đã thật sự khiến cô tức giận rồi.
Tô Yến bị Lục Gia Bách đá xuống dưới nền đất, cô ta nắm lấy một nắm tuyết và giữ lấy khiến từng giọt nước băng giá từ từ rỉ xuống dưới đầu ngón tay của cô ta.
Cô ta trông thấy những tên đàn em tinh nhuệ của mình từng người một nằm xuống thì sự thù hận dành cho Dương Tâm cũng bắt đầu bùng nổ.
Trận chiến ngày hôm nay đã tiêu tốn hết toàn bộ thế lực của cô ta, muốn lật ngược tình thế dường như là không thể nào, muốn làm lại từ đầu càng là chuyện mơ mộng.
Kết quả của cô ta đã được xác định rồi.
Vì vậy cho dù có chết thì cô ta cũng phải ôm theo Dương Tâm cùng chết chung.
Trong lòng cô ta đã quyết định rồi, trông cô ta bây giờ bừng bừng khí thế như vừa hít thuốc lắc vậy. Tô Yến cố nén nỗi đau trên đùi và cương cứng trên người bò dậy từ dưới đất, sau đó một lần nữa lại vồ về phía Dương Tâm.
Khoảnh khắc hai người va chạm vào nhau thì Dương Tâm đã bị cô ta đẩy mạnh đến mức phải lùi lại về phía sau.
Cô vốn dĩ vừa mới giữ được thăng bằng thì làm sao có thể chịu nổi sự va chạm này chứ, cô muốn đứng vững thì cơ thể cứng đờ tê dại đi, chỉ có thể trừng mắt nhìn Tô Yến đẩy cô ra khỏi vòng bảo vệ.
“Dương Tâm…”
Lục Gia Bách và Trần Tuấn cùng phát ra tiếng kêu kinh ngạc.
Chính lúc này, một cái lựu đạn được kích nổ đang bay về phía hai người họ.
Lục Gia Bách không quan tâm đến những sát thủ xung quanh nữa mà chạy nhanh về phía Dương Tâm.
Nhưng Tô Yến lại ôm lấy Dương Tâm lao về hướng ngược lại khiến khoảng cách với anh càng trở nên xa hơn nữa và rất khó với tới.
Trần Tuấn cũng rút lui cùng với Lục Gia Bách, anh ta cách Dương Tâm gần hơn, cộng thêm việc ở phía sau lưng cô nên sau khi anh ta xông qua thì đã trực tiếp đẩy cô đến khu vực an toàn ở phía bên cạnh rồi.
Khoảnh khắc Dương Tâm bay ra ngoài thì nhìn thấy trái lựu đạn được kích nổ rơi xuống ngay dưới chân Trần Tuấn, sau đó ‘đùng’ một tiếng vang lên, màu đỏ của máu tươi bay tung tóe hòa lẫn vào lớp băng tuyết trắng xóa.
“Không…”
Đôi mắt của Dương Tâm bị một lớp máu đỏ tươi bao trùm lấy, khói bụi mù mịt.
Cô nhìn không rõ tình hình ở khu trung tâm của vụ nổ nhưng theo kinh nghiệm của cô thì tám mươi phần trăm là Trần Tuấn đã mất mạng rồi.
“Không xong rồi, xung quanh đột nhiên xuất hiện rất nhiều đặc công, chắc là họ đến chi viện cho Dương Tâm, mọi người cùng tiến lên, mặc kệ đám đàn em của Dương Tâm đi, hãy tiến lên giết Dương Tâm và Lục Gia Bách để hoàn thành nhiệm vụ của chủ nhân giao cho rồi tính tiếp.” “Vâng.”
Dương Tâm rơi vào lòng của Lạc Hồ còn Tô Yến cứ giữ khư khư lấy cô cũng ngã vào trong vòng tay của Lạc Hồ nốt.
Lục Gia Bách nhanh chóng chạy qua đón lấy Dương Tâm từ tay của Lạc Hồ, khuôn mặt điển trai của anh vẫn đang co giật, xem ra là đã bị dọa rồi.
Cho dù bây giờ Dương Tâm đã nằm trong lòng mình thì anh vẫn chưa hoàn hồn trở lại, anh vẫn chưa phản ứng trở lại từ vị việc kinh hoàng vừa nãy.
“Hãy nhanh chóng đi xem Trần Tuấn đi, Lục Gia Bách, anh hãy mau đi xem em họ của anh đi.”
Lục Gia Bách dùng cái cán dao trên tay đánh cô ngất đi.
Thứ họ sắp phải đối mặt có khả năng là một Trần Tuấn bị nổ đến mức biến dạng hết khuôn mặt. Với tình trạng của cô này bây giờ mà nhìn thấy thì chẳng phải sẽ khiến cô phát điên lên sao?