Mục lục
Truyện Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Tâm hơi cúi đầu, cô không định sẽ buông tha cho Phó Linh Ngọc.



Nếu Phó Linh Ngọc biết được đứa bé trong bụng mình không phải là con của Triệu An thì cô ta nhất định sẽ đi phá thai, đến lúc đó cô ta vẫn không thoát được tù tội.



Lùi lại vạn bước, cho dù có để lại đứa bé, cô ta được miễn tội thì đời này của cô ta cũng sẽ sống trong dày vò.



Trụ sở chính Ám Long.



Lục Gia Bách ở trong chính điện tiếp khách, mời tiệc cấp dưới của nguyên thủ lĩnh.



Nơi ở của Tô Yến.



Trong phòng trà.



Đại trưởng lão gật gật đầu với cô ta: “Con yên tâm đi, mọi thứ đã được sắp xếp thỏa đáng rồi. Cậu ấy quanh năm không ở trụ sở chính, vẫn cứ nghĩ rằng người ở chính điện một lòng trung thành với cậu ấy.



Đúng là buồn cười.”



Ông ta hai năm qua hao tốn một lượng lớn tiền của mua chuộc được mấy vị phó quản gia chủ quản việc trong chính điện để có một ngày làm mấy chuyện mưu tính gì đó thuận tiện chút.



Bây giờ cuối cùng đã phát huy được tác dụng rồi.



“Cảm ơn Đại trưởng lão, người yên tâm, chỉ cần con trở thành chủ mẫu Ám Long, nhất định để cho dòng tộc người trở thành gia tộc lớn số một trụ sở chính Ám Long, để cho tất cả người nhà của người đều được trọng dụng trong tổ chức.”



Đại trưởng lão thoả mãn nở nụ cười: “Nếu đã như vậy, vậy ta xin cảm ơn công chúa… Không, sau này nên gọi con là chủ mẫu rồi.”



Tô Yến nhẹ nhàng nở nụ cười: “Sau này còn có rất nhiều chỗ cần nhờ đến Đại trưởng lão, người coi con như cháu gái mình là được rồi.”



“Không dám không dám, nâng đỡ con là việc ta nên làm. Bố con lúc còn sống quan tâm đến ta và gia tộc ta rất nhiều. Ta làm tất cả những điều này đều để trả lại ân tình của bố con năm đó.”



Tô Yến trong lòng không nhịn được châm biếm, nói thì đàng hoàng lắm, nhưng ai chẳng biết ông già này trong lòng đang tính toán âm mưu gì chứ.



Không phải vì nhìn thấy cô ta lẻ loi một mình, dễ gây khó dễ, dễ khống chế, cho nên mới nâng đỡ cô ta sao.



Nếu như một ngày nào đó cô ta không nghe lời, ông ta phỏng chừng sẽ đứng ra giết cô ta đầu tiên.



“Vậy bữa tiệc tối nay con có cần tham gia không?”



Đại trưởng lão gật gật đầu: “Thứ thuốc này là thứ thuốc tiên tiến nhất do ông Minh nghiên cứu phát minh ra. Nó không chỉ có công hiệu khiến người ta mất đi đoạn ngắn ký ức. Có người nói người uống thuốc mở mắt ra thấy người nào thì người đó sẽ thay thế được vị trí đã từng là của người kia. Con hiểu ý ta không?”



Tô Yến liền vội vàng gật đầu.



Có thể!



Cô ta đương nhiên có thể nghe hiểu ý của ông ta.



Ông ta không phải muốn nói cho cô ta biết, thứ thuốc này có thể làm cho Lục Gia Bách quên đi Dương Tâm, sau đó sẽ coi cô ta là Dương Tâm mà yêu thương sao.



Chuyện này cô ta không thể nào không hiểu được, bởi vì đây là chuyện bấy lâu nay cô ta tha thiết chờ mong.



“Được, vậy đêm nay con sẽ tham gia tiệc rượu, sau đó tiếp anh ấy, chờ anh ấy tỉnh lại sẽ thấy người đầu tiên là con.”



“Ừ.”



Cùng lúc đó.



Chính điện.



Trong phòng đọc sách.



Lục Gia Bách lười biếng dựa ở trên ghế sô pha bên trong, trong tay cầm ly rượu, không uống, chỉ nhẹ nhàng lung lay.



Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Lạc Hồ từ bên ngoài đi vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK