“Chờ một lát.” Ân Doãn Duy vội vàng mở miệng đồng ý. “Lục Gia Bách, chẳng lẽ anh không tò mò rốt cuộc giữa tôi và Dương Tâm có hiểu lầm gì à?”
Động tác của Lục Gia Bách dừng lại.
Anh tò mò, chỉ cần liên quan đến quá khứ của cô, anh đều tò mò.
Nhưng trước khi cô cho phép, anh sẽ không tự ý đi nhìn trộm quá khứ của cô.
“Nếu tôi muốn biết thì hoàn toàn có thể đi hỏi Dương Tâm, không cần biết từ miệng cậu. Nếu như cậu Ân không có chuyện gì khác, tôi cúp máy trước.”
“Lục Gia Bách, tôi và Dương Tâm có một thỏa thuận, cô ấy đá anh một cái thì tôi sẽ ra tay cứu Lê Vãn Trinh. Cô ấy nói thà để Lê Vãn Trinh chết chứ không muốn vứt bỏ anh. Nhưng anh lại ích kỷ, trúng loại độc không có thuốc giải còn muốn nói cho cô ấy biết, kéo cô ấy vào vực sâu này, kéo cô ấy chết cùng anh. Lục Gia Bách, anh không xứng để cô ấy yêu.”
Thân thể Lục Gia Bách khẽ run lên.
Anh hiểu Ân Doãn Duy muốn nói gì.
Không cần phải nói, anh đã cảm thấy hơi động lòng khi bị anh ta kích thích như vậy.
Bây giờ anh đã trúng độc và không sống được lâu, anh thật sự muốn nói cho Dương Tâm biết rồi sau đó kéo theo cô chết cùng với nhau sao?
Về phần thuốc giải thì anh đã cảm thấy không còn cách nào để lấy được nó nữa.
Những thế hệ của nhà họ Ân đều đang nghiên cứu nhưng cuối cùng cũng không hề có một chút tiến triển nào.
Quỷ Y U Minh cũng thực hiện cuộc nghiên cứu nhưng cuối cùng lại bị giết ngược lại bởi chất độc.
Chất độc này giống như một lời nguyền vậy, tất cả những người bị nó nhắm đến đểu sẽ không có kết cục tốt.
Vô số người đã từng chết bởi chất độc này, không hề có một người nào sống sót được cả.
Nếu không thì vẻ mặt của những người bên ngoài cũng sẽ không đột nhiên thay đổi khi nghe thấy từ độc Diêm Vương.
“Lục Gia Bách, tôi cảm thấy do dự và động lòng rồi, nếu như tôi là anh thì tôi sẽ cách xa Dương Tâm một chút, tốt nhất là gây ra một số hiểu lầm để khiến cho cô ấy hoàn toàn mất hết hy vọng, sau đó bản thân mình sẽ đi tìm đến một nơi không người để từ từ chờ chết mà không cần phải kéo theo cô ấy chịu tội chung với mình.”
Lục Gia Bách đột nhiên nhắm đôi mắt lại, ngón tay đang cầm lấy điện thoại cũng khẽ run rẩy.
“Tài năng bắt chẹt lòng người của cậu chủ Ân thật sự khiến cho người khác không ngừng khen ngợi đấy, tôi đây chịu phục, nhưng mà đây là chuyện riêng của tôi và dường như không hề liên quan đến cậu chủ Ân, nếu như cậu chủ Ân đã khuyên tôi đừng nói cho Dương Tâm biết thì chắc hẳn anh có thể giữ kín như bưng về chuyện này đúng không?”
Ân Doãn Duy nở một nụ cười thản nhiên và nói: “Dĩ nhiên rồi, chỉ cần anh Lục không nói thì tôi bảo đảm Dương Tâm sẽ không biết về chuyện này, không phải tôi đang hắt nước lạnh vào anh nhưng mà nếu đã trúng phải độc Diêm Vương thì anh hãy chờ chết đi, nếu như nhóm người Trần Cát Phượng dám làm liều mà sử dụng loại độc này thì họ đã nắm chắc rằng loại độc này không hề có thuốc giải và những người trúng độc chắc chắn phải chết.”
Lục Gia Bách không hề nói thêm lời nào mà trực tiếp ngắt ngang cuộc gọi.
“Reng”
Điện thoại của anh vang lên, anh cúi đầu nhìn thì thấy Dương Tâm đang gọi đến, chắc hẳn cô gọi để hỏi về tình hình của Lạc Hà.
Anh quay người vẫy tay với Lạc Hồ và ra hiệu bảo anh ta bước tới, sau đó anh đưa điện thoại cho anh ta và nói: “Cậu tiếp máy đi, chỉ nói rằng tôi đang giải quyết chuyện quan trọng nên không tiện nói chuyện, nếu nhưcô ấy hỏi thì thành thật nói với cô ấy biết về những chuyện khác ngoại trừ chuyện tôi trúng độc.”