Mười giây…
Mười lăm giây…
Thời gian trôi qua từng chút một. Thấy khuôn mặt dữ tợn vì đau đớn của Tô Yến, nghĩ tới thế lực mà bố cô ta để lại vẫn chưa bị tiêu diệt, người ở sau lưng cũng chưa dụ ra được, ý muốn giết người của anh cũng từ từ biến mất. Lục Gia Bách thả lỏng cổ Tô Yến ra, đẩy cô ta ngã trên mặt thảm.
Giành lại được tự do, Tô Yến há miệng thở dốc. Trong mắt cô ta vẫn ngân ngấn nước mắt, vẫn còn vẻ hoảng sợ và e ngại không che giấu được.
“Thủ… thủ lĩnh, vì sao anh lại muốn giết em?”
Lục Gia Bách từ từ đứng lên, bước tới tủ rượu ở bên cạnh và rót một ly vang đỏ, nhấp nhẹ một ngụm.
“Chẳng lẽ cô không biết tôi đã trải qua huấn luyện sát thủ chuyên nghiệp ở trại huấn luyện à. Lúc tôi đang nghỉ ngơi mà xâm phạm lãnh địa của tôi, tôi chưa giết cô đã là nhân từ lắm rồi.”
“Sau này vào phòng thì phải gõ cửa, đừng có nghĩ lời tôi nói như gió thoảng bên tai. Mặc dù, bây giờ tôi vẫn dung túng cho cô, nhưng không có nghĩa là cô thích làm gì thì làm. Quy tắc vẫn là quy tắc. Chỉ cần tôi còn là người cầm quyền của Ám Long, cô vẫn phải phục tùng tôi với thân phận cấp dưới, tuân thủ mọi quy tắc trong tổ chức. Hiểu chưa?”
Tô Yến rưng rưng nước mắt nhìn anh, khẽ thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Cô ta còn tưởng người đàn ông này đã khôi phục ký ức. Hóa ra do bản thân xâm phạm lãnh địa của anh nên mới tức giận như vậy.
Cô ta biết sát thủ đứng đầu như bọn họ sẽ cực kỳ nhạy bén và đề phòng người khác. Vừa rồi, Tô Yến đã chủ quan.
“Ừm, xin lỗi. Em có việc tìm anh nên đã quên mất quy củ. Sau này, em sẽ không phạm lỗi vớ vẩn như vậy nữa.”
Lục Gia Bách từ từ thu ánh mắt khát máu, lạnh lùng lại, duy trì một khoảng cách nhất định với Tô Yến.
Anh không rảnh rỗi để phối hợp với cô ta chơi trò thăm dò. Có một số chuyện làm một lần là đủ rồi. Nếu còn làm thêm lần nữa thì đúng là có lỗi với người phụ nữ mà mình yêu.
“Tìm tôi có chuyện gì?”
Tô Yến sờ cằm và nói: “Đại trưởng lão gửi tin tức về hỏi lúc nào anh sẽ ra tay với môn chủ của Tu La Môn. Mấy hôm nay, Tu La Môn đã ra tay với mấy phân bộ của Ám Long rồi, thế như chẻ tre. Nếu chúng ta không hành động thì tổ chức sẽ phải chịu tổn thất rất lớn.”
Lục Gia Bách cười khẩy.
Chưa gì đã không giữ được bình tĩnh rồi à?
“Không phải tôi đã hạ lệnh truy sát toàn cầu rồi sao? Theo tôi được biết thì trong thời gian này có không ít sát thủ đi ám sát người phụ nữ kia. Nhưng bên cạnh cô ấy có rất nhiều thế lực bảo vệ, những người đi đều thất bại hết. Sao vậy? Cô muốn yêu cầu tôi tự ra tay à?”
Tô Yến nghẹn họng: “Em… Em không dám nghĩ như vậy. Nhưng chúng ta đã tới Hải Thành lâu như vậy rồi, có phải anh nên có hành động khác rồi không? Nếu cứ kéo dài như thế này thì cũng chẳng phải cách hay.”
Lục Gia Bách liếc xéo cô ta một cái, khóe môi hơi cong lên tạo thành một nụ cười như có như không.
“Cô có thù oán gì với người phụ nữ kia à? Sao tôi lại cảm thấy cô rất sốt ruột, muốn nhanh chóng nhìn thấy cô ấy chết. Sao vậy? Giữa hai người có gút mắc ân oán gì?”
Thân thể Tô Yến run lên, tim như bị ai bóp chặt. Cô ta không đoán được vì sao người đàn ông này lại hỏi câu này. Nhưng sau khi suy nghĩ lại thì Tô Yến thấy quả thực bản thân thể hiện quá rõ.
Chắc không phải anh nhìn ra manh mối gì chứ?