“Chúng ta mau đi vào trong thôi. Vừa rồi em có dùng một chút thuật thôi miên, cho nên bọn họ mới cắn câu. Đợi lát nữa bọn họ phản ứng lại, rất có thể sẽ lại quay về chỗ này bao vây chúng ta.”
“…”
… Phòng chính nhà họ Trần.
Trong phòng ngủ.
Khoảnh khắc Dương Tâm nhìn thấy bố Trần, cô biết rằng ông ta đã sắp gần đất xa trời, dầu hết đèn tắt. Cho dù cô có là Hoa Đà còn sống cũng không chữa trị nổi sinh lão bệnh tử.
“Dương Tâm, bố tao còn có thể chữa khỏi không, ông ấy vẫn còn cứu được có đúng không?”
Trần Uyên đứng một bên tha thiết nhìn cô.
Dương Tâm lật mí mắt bố phụ lên, lại dò xét mạch đập của ông ta, nói với Trần Uyên: “Ba ngày, tao có thể bảo đảm cho ông ấy ba ngày không có việc gì. Mày tranh thủ thời gian này ở bên cạnh với ông ấy đi. Ba ngày sau hãy để ông ấy ra đi thanh thản, dù có sống tiếp cũng là một loại tra tấn.”
Trần Uyên liên tục lùi lại phía sau, ngồi phịch xuống ghế sofa.
“Thật sự không cứu được rồi sao?”
Dương Tâm khẽ thở dài một tiếng: “Chức năng cơ thể của bác trai là hoại tử bình thường, không phải là bệnh tật gì gây ra, cho nên mặc dù tao tinh thông y thuật cũng vô dụng. Uyên, chúng ta hãy dũng cảm đối mặt với hiện thực đi.”
“…”
“Khụ khụ.”
Bố Trâdn ho khan vài tiếng, phân phó quản gia tiếp đãi Lục Gia Bách và Dương Tâm thật tốt.
Sau khi mấy người rời khỏi phòng ngủ, ánh mắt bố Trần dừng lại trên người Trần Uyên.
“Uyên, con đến bên giường đi.”
Trần Uyên bước từng bước nặng nhọc đến bên giường ngồi xổm xuống, nghẹn ngào nói: “Bố ơi, ở lại cùng con hai năm nữa được không? Anh trai vẫn đang ngồi tù, nếu mà bố cũng ra đi nữa thì con còn có thể dựa vào ai đây?”
Nước mắt chảy dài trên khóe mắt bố Trần, nhìn bộ dạng mất hồn mất vía của con gái mình, ông ta càng kiên định quyết tâm chôn giấu bí mật trong lòng mang vào quan tài. “Uyên, là bố có lỗi với nhà họ Lâm, là bố đã hại Lâm Thanh tan cửa nát nhà. Anh ta trả thù bố là chuyện bình thường, con đừng hận anh ta. Hãy quên đi tất cả những chuyện không vui vẻ đã xảy ra trước kia, cùng anh ta bắt đầu lại cuộc sống mới đi.”
Trần Uyên mỉm chặt cánh môi, nức nở hỏi: “Bố, tại sao năm đó bố lại muốn công kích nhà họ Lâm như vậy? Trước kia, con chỉ nghĩ bố là vì tập đoàn Lâm Thị.
Nhưng tất cả những chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay đã nói cho con biết, bố không phải là loại người hám danh lợi. Từ việc bố giao toàn bộ cổ phần của nhà họ Trần cho Lâm Thanh đã có thể nhìn ra được bố không coi trọng vật ngoài thân. Bố nói cho con biết đi có được không, nguyên nhân thật sự bố đối phó với nhà họ Lâm năm đó là gì?”
Con ngươi trong mắt bố Trần hơi co lại, ánh mắt có vẻ trốn tránh: “Không, không có nguyên nhân nào khác, con nghĩ nhiều rồi.” Nói xong, ông ta lại ho khan kịch liệt.
Trần Uyên nhìn ra được sự chột dạ của ông ta, trong lòng cô ta cũng càng thêm khẳng định suy đoán của mình.
Năm đó bố công kích nhà họ Lâm thật sự là có ẩn tình.
“Được rồi được rồi được rồi, con không hỏi nữa, không hỏi nữa đã được chưa, bố đừng kích động.”
Bố Trần đột nhiên siết chặt lấy cổ tay cô ta, nghiêm nghị nói: “Cứ sống thật tốt với Lâm Thanh. Các con vẫn còn cả một chặng đường dài phía trước. Đừng mãi đắm chìm trong nỗi đau quá khứ, đừng như vậy.”
Trần Uyên nhìn sang người bố gầy guộc như que củi đang nằm trên giường, trong lòng ngập tràn đau đớn.
Có lẽ từ khi bắt đầu, cô ta đã hiểu lầm bố mình rồi.
Bảy năm trước bố ra tay với nhà họ Lâm nhất định là có nguyên nhân khác.
Còn về việc rốt cuộc trong đó ẩn chứa những bí mật gì không muốn cho người ta biết, có lẽ chỉ có bản thân bố cô ta mới biết được.
Hơn nữa, nhìn thái độ này của bố Trần, dường như bố muốn mang tất cả các bí mật vào trong quan tài, không hề có ý gì muốn nói với cô ta.
Cô ta có thể ép buộc hỏi ra không? Nếu ép buộc hỏi ra điều gì đó, có lẽ bố chết cũng không nhắm mắt.
Ông ta tìm mọi cách giấu giếm, không phải là vì hi vọng cô ta có thể sống một cuộc đời như những người bình thường, đừng suốt ngày chìm đắng trong vướng mắc của quá khứ hay sao? Người già gần đất xa trời chỉ sót lại một tâm nguyện cuối cùng, cô ta có thể làm trái được không?
Không thể.
“Vâng, con hứa với bố, hứa với bố sẽ sống thật tốt, không truy cứu chuyện cũ nữa, chỉ nhìn về phía trước.”