Ân Doãn Duy đã đến Hải Thành rồi, cô nhất định phải đi gặp tên đó.
Đời người khó gặp được đối thủ như vậy, tuy tên kia một chút xíu đáng ghét nhưng anh ta cũng là người giỏi nhất ở trong tay của cô.
. . .
Ngoại ô phía Đông.
Tại nhà tang lễ.
Ân Doãn Duy đi thẳng tới phòng chứa xác.
“Đây là xác bố Dương thưa cậu chủ. Thuộc hạ đã kiểm tra cái xác này rồi, dường như không có điều gì bất thường. Cơ thể của ông ta bị khóe rỗng như đèn cạn dầu, cái chết của ông ta rất bình thường.”
Ân Doãn Duy không để ý lời nói của thuộc hạ của mình mà dùng tay lấy trong túi tiền ra một hộp gấm.
Sau đó, anh ta lấy ra trong hộp gấm một cây châm.
Đây là ngâm châm bí truyền của nhà họ Ân, chúng có thể kiểm tra ra tất cả loại độc trên thế giới, kể cả đó là độc của Lục Diêm Vương.
Chỉ trong nháy mắt, cây kim hiện lên làn khói đen quỷ dị. Sau đó, toàn bộ cây châm cũng dần dần biến thành màu đen.
“Cậu chủ, chuyện này là…”
Trong mắt của Ân Doãn Duy xuất hiện một tia phức tạp.
Nếu lúc trước anh ta chỉ đoán Lục Gia Bách trúng độc nhưng bây giờ anh lại không thể xác định được.
Lục Diêm Vương đó.
Lục Gia Bách chắc chắn đã chết rồi.
Chỉ là không biết khi nghe tin người đàn ông kia chết rồi, Dương Tâm có tự tử theo luôn hay không.
Vì chuyện đó không xảy ra.
Nhìn như thế nào cũng không ra người phụ nữ kia sẽ là loại người chôn cùng với người đàn ông này.
Anh ta đoán cô không nặng tình cảm như thế.
“Hỏa táng xác của ông ta đi. Sau đó đựng tro cốt của ông ta vào trong cái hộp, đừng có làm tro cốt của ông ta rơi ra ngoài đấy.”
“Vâng.”
Sau khi nhận được đáp án mình muốn biết, Ân Doãn Duy cũng không muốn ở lại đây thêm nữa, anh ta lao ra ngoài như một bóng ma quỷ dị.
Có lẽ anh ta nên đi tìm Dương Tâm bàn bạc một chút, để xem tình yêu của cô đối với Lục Gia Bách sâu nặng đến bao nhiêu.
. . .
Tại căn cứ điều trị.
Trong phòng làm việc.
“Cậu chủ, cô chủ đã chạy ra ngoài rồi.”
Ngoài cửa truyền vào một giọng trình báo kính cẩn, ngón tay đang nắm cây bút máy của Thẩm Thành hơi dừng lại một chút, khóe môi anh ta cong lên một nụ cười khổ.
Anh ta đã sớm biết cô sẽ không ngoan ngoãn ngồi yên ở căn cứ điều trị rồi mà.
“Điều tra cậu chủ Ân đang ở đâu chưa?”
“Khách sạn Thế Kỷ.”
“Chuẩn bị xe đi, tôi muốn đến khách sạn Thế Kỷ.”
“Vâng.”