**********
Chương 152: Áo lót phải cởi từng lớp một!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Dương Nhã lập tức bị câu hỏi của bà ta làm cho mông lung, ngơ ngác nhìn bà ta, vẻ mặt nghi hoặc.
Bà già này lại phát bệnh thần kinh gì vậy?
Anh nợ em một câu yêu thương!
Chắc không phải lại bị Dương Tâm làm cho tức giận chứ?
Nghĩ đến điều này, trong lòng cô ta liền vui vẻ, Dương Tâm càng tìm đường chết, kiếp này của cô càng không có hy vọng gả vào nhà họ Lục rồi, đây là kết quả mà cô ta muốn nhìn tháy nhát.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Học, học y? Cháu chưa từng nghe nói cô ta học y, sao vậy bác gái, Dương Tâm có phải lại muốn làm trò điên rồi gì nữa sao?”
Bà Lục trừng mắt nhìn cô ta, giận dữ: “Nhà họ Dương cô làm sao lại sinh ra một đứa con gái không biết xấu hổ như vậy? Cô ta xem qua máy quyền sách thuốc, ngay cả kinh nghiệm lâm sàng cũng không có, giấy chứng nhận học vị càng không có, thế mà lại muốn làm phẫu thuật mở sọ cho ông ngoại cô, còn dõng dạc nói cô ta nắm chắc năm mươi phân trăm, thật sự là cười chết tôi rồi.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Dương Nhã trừng to mắt, không dám tin nhìn bà ta, giọng nói run rẫy nói: “Sao, sao có thể như vậy, Dương Tâm làm sao có thể làm phẫu thuật mở sọ được? Cô ta đến cả cánh cửa phòng phẫu thuật cũng chưa từng sờ qua.”
Dương Tâm chết tiệt, ả khôn chét tiệt, lại muốn cướp công lao của cô ta.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đáng chết!
Con tiện nhân đáng chết!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vì để trần an lão biến thái Bạch Trác kia, mấy ngày nay cô ta ăn không ít khổ, chịu không ít uất ức, Dương Tâm nửa đường nhảy ra, muốn thay thế Bạch Trác, này không phải là cắt đứt con đường sống của cô ta sao?
Một khi để con tiện nhân này thực hiện được, vậy những có gắng trước đó của cô ta toàn bộ đều uổng phí, còn có khả năng bị Bạch Trác nắm được nhược điểm, sau này sẽ trở thành đồ chơi tùy ông ta đùa giỡn.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Sau khi đè ép một trận đầu váng mắt hoa xuống, cô ta liền túm lấy cánh tay của bà Lục, nôn nóng nói: “Bác gái, cô ta và bác có mâu thuẫn, sẽ không muốn nhân cơ hội này lấy mạng ông ngoại chứ? Loại phẫu thuật nguy hiểm như vậy, trước khi bắt đầu đều phải ký kết đơn miễn trách nhiệm, cho dù cô ta giết chết ông ngoại, cũng sẽ không phải chịu hình phạt.”
Bà Lục bị những lời này của cô ta làm cho tức giận: “Tôi không biết những hậu quả này à, cần cô phải nhắc nhở tôi chắc? Bây giờ cô nghĩ cách cho tôi, làm sao ngăn cản con ả kia tiếp cận ông ngoại cô, tránh cho ông ngoại cô bị cô ta hại chết.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Dương Nhã mấp máy môi, sau khi im lặng một lúc, trong mắt liền lóe lên một cái: “Cháu biết rồi, ngành nghề giống như chữa bệnh cứu người này, đều phải có chứng nhận tư cách, bác gái, bác không ngại thì phái người đi điều tra một chút dưới danh nghĩa của Dương Tâm có bằng tư cách hành nghề không, nếu không có, một khi cô ta vừa tiếp nhận điều trị cho ông ngoại, bác liền có thể gọi điện cho viện kiểm soát, bảo bọn họ phái người tới bắt cô ta lại định tội.”
Ha ha, cô ta đúng là thông minh mà, lại nghĩ tới việc này.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Dương Tâm, lần này là cô tự động tìm chết, thé thì cô cứ vui vẻ đi chết đi, tốt nhất là mục xương trong tù, nếu không, tôi sẽ nhát định nghiền cô thành tro.
Bà Lục nghe thấy cô ta nói xong, trên mặt cũng lộ ra vẻ vui mừng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Đúng vậy, sao tôi lại không nghĩ ra chuyện này nhỉ, vẫn là Nhã thông minh, bây giờ tôi sẽ phái người đi điều tra xem cô ta có bằng tư cách hành nghề y hay không, nếu không có, tôi có thể kiện cô ta tội vi phạm kỷ luật, tống cô ta vào nhà giam.”
Dương Nhã cong môi cười, có bà già họ Lục này hận thầu xương Dương Tâm, Dương Tâm đừng mơ nghĩ đến việc có thể sống yên ở Hải Thành, sẽ có một ngày, cô ta sẽ nhìn thấy Dương Tâm thảm hại cút khỏi Hải Thành.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tổng bộ Lục Thị.
Trong phòng tổng giám đốc nhân sự.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trần Uyên đang vùi đầu vào một đồng văn kiện lớn, trong văn phòng to lớn yên tĩnh đền nỗi kim rơi cũng có thể nghe thấy tiếng, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng lật giấy soàn soạt phát ra.
Từ lúc cô ấy tiếp nhận tắt cả công việc trong tay Dương Tâm xong, lượng công việc lập tức tăng lên gắp đôi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Tắt cả tài liệu giới thiệu vắn tắt về các công ty truyền thông dưới trướng tập đoàn LQ”
Lúc cô nhìn thấy phần tài liệu này, cơ thể cô không khỏi run lên hai cái, cái tên đã phủ bụi nằm sâu trong ký ức lại lần nữa nhảy vào trong đầu, ăn mòn sự bình tĩnh và lý trí của cô từng chút một.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tập đoàn LG, một xí nghiệp đa quốc gia quy mô lớn, tiền thân là công ty truyền thông M, từ sau khi người mới lên nắm quyền, thu mua máy công ty truyền thông quốc tế hóa, phát triển thế lực của mình mạnh mẽ, cuối cùng đổi tên thành “LG”.
Mà người cầm quyền mới của công ty toàn cầu hóa này chính là… Lâm Thanh.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đương nhiên, những điều này đều là từ trong miệng Tâm Tâm biết được.
Trên thực tế, bên ngoài rất ít người biết về tin tức của tổng giám đốc tập đoàn LG, toàn bộ công ty đều do một người phụ nữ tên là Mộc Liên Ca đang quản lý.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Những năm gần đây, tôi vẫn luôn lo lắng cho anh, sợ anh mắt đi sự che chở của nhà họ Lâm, ở thế giới bên ngoài khó có thể đặt chân, lại không nghĩ tới anh lại là ông chủ phía sau màn của tập đoàn đa quốc gia LG, còn cưới vợ sinh con rồi, Lâm Thanh, chắc bây giờ anh rất hạnh phúc, có phải tôi nên buông tay rồi không?”
Giọng nói nỉ non vang lên ở trong văn phòng to lớn, truyền đến từng hồi vang vọng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Cậu quả thật nên buông tay rồi.” Ngoài cửa truyền đến giọng nói êm tai, dọa đến Trần Uyên từ trên ghé đứng bật dậy.
Sau khi thấy rõ người tới, cô ấy hơi hơi sửng sốt, lập tức phản ứng lại, trực tiếp bổ nhào về phía cô: “Đồ phụ nữ không có lương tâm, đã bóc lột sức lao động của tao rồi bây giờ còn hù dọa tao.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Dương Tâm cong môi cười, cầm máy cái túi trong tay quơ quơ trước mặt cô ấy, nhướng mi nói: “Mày thật sự muốn xông tới đây làm một trận với tao sao? Máy túi đồ ăn này nếu như rơi xuống đát rồi, vậy thì thật đáng tiếc.”
Trần Uyên mạnh mẽ phanh lại, sau khi nhìn tháy rõ ràng máy cái túi, cô ấy lập tức hóa phẫn nộ thành vui sướng, một phen ôm láy cổ cô, nhếch miệng cười nói: “Vẫn là Tâm Tâm thương tao, biết cái miệng tham ăn này của tao, có ý gói phần mang đến cho tao ăn.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Dương Tâm không khỏi bật cười: “Đã mười giờ tối rồi, sao mày vẫn còn ở công ty? Bận như vậy sao?”
Trần Uyên hừ hừ hai tiếng: “Mày đúng là đứng nói chuyện không đau thắt lưng, bận hay không mày thử hai ngày là biết.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Được rồi, biết mày vất vả, không phải mang đồ ăn yêu thích của mày đến rồi sao.”
Dứt lời, cô thong thả bước tới bàn trà bên cạnh, lấy ra từng hộp đồ ăn một: “Loại súp cay này tuy rằng ăn đã ghiền, nhưng không có dinh dưỡng gì cả, về sau vẫn nên ăn ít đi một chút.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trần Uyên lại ôm cô lần nữa, sau khi nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, bĩu môi nói: “Nhiều thân phận bí mật như vậy, thế mà một cái cũng không nói cho tao biết, bé ngoan, thế mà mày lại là người vô danh máy năm trước nổi tiếng trên quốc tế, nghe nói y thuật của mày được người sáng lập khoa ngoại “Mạc Sầu”
chân truyền, vô cùng trâu bò, tình yêu, sao tao có thể quen biết nhân vật lớn như mày được vậy?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Khóe miệng Dương Tâm giật giật, cô gái này, lại bắt đầu phát điên rồi.
“Có ăn không? Không ăn tao ném vào thùng rác đó.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Áy đừng.” Trần Uyên vội vàng giơ tay kéo cô lại, lắc lắc cánh tay của cô nũng nịu: “Chị Tâm Tâm, chị còn có thân phận lớn gì không, nói luôn một lần đi.”
Dương Tâm bát đắc dĩ bật cười, giơ tay chọc chọc trán của cô ấy, nhướng mi nói: “Nếu là thân phận lớn, áo lót phải bóc từng lớp từng lớp một, một lần nói ra thì còn cảm giác mong đợi gì chứ, mày đó, chỉ cần mở to mắt ra nhìn cho rõ là được rồi.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Đáng ghét, lát nữa tao sẽ lên mạng điều tra một chút, xem xem trên quốc tế còn có nhân vật lớn nào chỉ nghe danh mà không thầy người không.”
Dương Tâm cười cười lắc đầu, chuyền đề tài nói: “Uyên, mày hạ quyết tâm muốn quên Lâm Thanh sao?”
Anh nợ em một câu yêu thương!