Vì vậy nên cô ta nghe lời, mở cửa bước ra ngoài.
Bố Thẩm theo sát phía sau và bước xuống xe cùng cô ta.
Dưới ánh đèn đường, gương mặt của người đàn ông trung niên được phản chiếu.
Bố Thẩm cau mày: “Để Trần Cát Phượng ra đây gặp tôi.”
Người đàn ông trung niên cười nói: “Tổng giám đốc Trần không tin tưởng anh, sợ anh dẫn nhiều người đến bao vây bà ấy nên đã không đến điểm hẹn. Anh cũng biết đó, bây giờ bà ấy đang trong tình huống nguy hiểm, lơ là một chút là bị bắt ngay.
Cẩn thận cũng tốt mà, hôm nay bà ấy không đến đây cũng là điều đương nhiên, nhưng anh yên tâm, bà ấy đã nhờ tôi đến đây gặp anh, chúng ta vẫn có thể hoàn thành giao dịch.”
Bổ Thẩm hơi nhíu mày.
Dù sao ông ấy đến đây cũng không phải để gặp Trần Cát Phượng.
Nếu Thẩm Thanh Vi có thể đổi lấy bằng chứng mà họ đang giữ thì ai đến cũng không quan trọng, đạt được mục đích là được.
“Được, tôi sẽ giao dịch với anh, đồ tôi muốn anh đã mang tới chưa, một tay giao hàng một tay giao người, anh đưa đồ cho tôi, tôi thả Thẩm Thanh Vi.”
Người đàn ông trung niên rất thoải mái: “Tốt, cứ làm theo lời anh nói.”
Nói xong, ông ta khoát tay để đám vệ sĩ lui xuống.
Người đàn ông trung niên đưa thẻ nhớ ra, nói: “Trong đây chứa tất cả bằng chứng mà anh cần, anh Thẩm thả tiểu thư nhà tôi ra, tôi sẽ ném nó qua cho anh.”
Bố Thẩm đâu có ngu, tùy tiện đưa một cái thẻ nhớ ra làm sao có thể lừa được ông ấy?
Có quỷ mới biết trong thẻ nhớ đó có cái gì?
Nếu là một bộ phim hay một bài hát, không phải ông ấy sẽ tức chết sao?
“Thẻ nhớ là thật, nhưng tôi không biết thứ bên trong thẻ nhớ đó có phải là thật hay không, anh hãy cắm thẻ nhớ vào máy tính để tôi xem nội dung bên trong, tôi xác nhận xong xuôi rồi thì sẽ thả người.”
Người đàn ông trung niên nở một nụ cười nhẹ nhàng, giơ một ngón tay lên ra hiệu với bố Thẩm.
“Anh Thẩm đúng là một nhà kinh doanh có kinh nghiệm, mọi thứ đều phải để ý đến lợi ích, tuyệt đối không mua bán lỗ vốn.
Xem ra hôm nay tôi cho anh xem hàng anh mới chịu thả người, được, cứ làm theo yêu cầu của anh Thẩm, bây đâu, đem máy tính đến đây.”
Sau đó, một vệ sĩ mặc đồ đen đem máy tính xách tay đến.
Người đàn ông trung niên vừa cắm thẻ nhớ vào máy tính, vừa cười nói: “Anh Thẩm đứng xa như vậy làm sao thấy được? Anh cứ đứng gần lại đi, dù sao thì anh cũng đang bắt giữ cô chủ nhà tôi, chúng tôi cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.”
Bố Thẩm suy nghĩ một lúc, đẩy Thẩm Thanh Vi đến lại gần.
Màn hình nhấp nháy, sau đó một luồng sáng với cường độ hơn một nghìn watt phát ra.
Bố Thẩm chịu không nổi, nhắm hai mắt lại.
Vài người đàn ông trung niên ở đối diện lao tới trước mặt hai người như một bóng ma, sau đó hung hăng đá gãy cánh tay của bố Thẩm.
Lưỡi dao trên cổ Thẩm Thanh Vi xẹt qua để lại một vết máu, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
Người đàn ông trung niên kéo cô ta ra từ lòng bố Thẩm, sau đó giơ chân đá ông ấy.
Trải qua mấy giây xung đột, bố Thẩm cũng dần thích nghi được với mọi chuyện.
Ông ấy lắc mình, tránh được cú đá của ông ta, sau đó ra chiêu nghênh đón.