“…”
“Tiểu Ca tốt bụng à, em lén chạy tới bên cạnh anh để đi xem một chút kiểu cách ở trên đường. Anh chỉ cần chấp nhận tâm nguyện lần này của em. Về sau em không quấn lấy anh nữa có được không?”
Há há, chuyện này thì sau này ai dám chắc được. Nếu cô ta thật sự mặt dày, cứ quấn lấy anh ấy thì anh ấy cũng không có cách nào ngăn cô lại.
“…”
Chung cư Thịnh Cảnh.
Dương Tâm biết được Lục Thanh Thanh chạy theo Tiểu Ca nên đang vô cùng đau đầu.
“Dương Tùy Ý, rõ là con cố tình. Biết rõ cô Thanh rời khỏi Hải Thành rồi cũng không nói cho mẹ biết.”
Cậu chủ nhỏ Dương hừ hừ hai tiếng.
“Trời cũng sắp mưa rồi, em chồng muốn lập gia đình, mẹ có thể quản được cô ấy sao?”
Dương Tâm rất tức giận, cầm đôi dép đang mang lên, chuẩn bị lao tới đập cậu nhóc.
Lúc này, chuông cửa vang lên.
Cô trừng mắt dữ tợn với cậu nhóc, nói những lời dư thừa: “Để cho bố con chỉnh con sau, mau ra mở cửa đi!”
“…”
Đã muốn đánh cậu còn dám sai cậu. Người phụ nữ này đúng là không biết xấu xa là như thế nào mà.
Cửa mở ra, cậu chủ nhỏ Dương ở bên ngoài chạy lủi vào trong.
Dương Tùy Ý nhảy giật lên tại chỗ: “Trời mẹ, ở đâu ra chó hoang vậy!”
“…”
Hải Vy lấy tay sờ đầu cậu nhóc: “Mẹ cháu có ở nhà không?”
“Không ạ, mẹ đang ăn chơi ở bên ngoài với người đàn ông của mẹ rồi. Cô…”
“Bốp!” Một âm thanh khó nghe vang lên. Cuối cùng, chiếc dép của mẹ ruột vẫn xin chào phía sau trên đầu cậu nhóc.
“…”
Dương Tâm bước từ từ qua, đẩy cậu con trai qua một bên, nhếch mày nhìn Hải Vy rồi cười nói: “Thật không ngờ sẽ có ngày cô chạy đến trước nhà tôi luôn đấy.”
Nhớ đến khoảng thời gian đối chọi gay gắt lúc trước, Hải Vy cũng không nhịn được mà nở nụ cười.
“Đúng vậy, tôi còn tưởng rằng cả đời này cũng chỉ có thể trở thành kẻ thù với cô, không ngờ cuối cùng lại thành bạn bè ‘có việc gì cứ nói thẳng, tôi chắc chắn sẽ thay cô làm được’.”
“Vào đây ngồi đi. Dương Tùy Ý dẫn bé Dương đi vào phòng chơi đi con.”
“…”
Sau khi hai người phụ nữ ngồi lên ghế sô pha, Hải Vy nói thẳng: “Chắc hẳn cô cũng biết mục đích của tôi đến đây rồi nên tôi sẽ không lòng vòng nữa. Về tình hình của Vân Hành, tôi đã tra ra được một ít. Cậu trai trẻ này quả thật không đơn giản. Chỉ trong bốn năm ngắn ngủi, cậu ta đã khống chế được nửa thế lực của gia tộc Hải Nhân.”
Dương Tâm sửng sốt, kinh ngạc nhìn cô ta: “Nửa thế lực? Rốt cuộc lai lịch của cậu ta là gì, năng lực như thế nào mà có thể ngay dưới mắt của bố cô, nắm trong tay thế lực khổng lồ như vậy?”
Hải Vy lắc đầu, thong thả nói: “Cậu ta là con cháu gia tộc họ ngoại, vai vế cũng khá cao. Nhị trưởng lão nhìn trúng năng lực của cậu ta nên từ nhỏ nên đã nhận nuôi cậu ta bên cạnh rồi. Sau khi đứa con của Nhị trưởng lão chết, cậu ta mới được nhận làm con nuôi.”
“Nói cách khác, quanh năm cậu ta chỉ sống trong gia tộc Hải Nhân nên có thể nắm được tất cả mọi thứ của gia tộc Hải Nhân trong lòng bàn tay à?”
Hải Vy mím môi, trong mắt hiện lên một chút lo lắng: “Không sai, mọi việc hoạt động của gia tộc cậu ta đều nắm trong lòng bàn tay. Nhưng Huyền Cẩn lại mới về gia tộc, không có nền móng, không có giao lưu, làm sao con bé có thể đối đầu với Vân Hành được? Dương Tâm, cô có cách gì giúp giùm em gái tôi vượt cửa ải khó khăn này không?”
Dương Tâm nhắm hai mắt suy nghĩ một lát rồi thở dài: “Bây giờ, suy nghĩ của con nhóc tôi cũng không đoán được. Con bé không gọi điện xin tôi giúp đỡ chứng tỏ con bé đã nghĩ ra được cách để ứng phó rồi.
Đợi một chút đi, nhìn xem sau này tiến triển như thế nào đã. Bây giờ mà ra tay bừa sẽ chỉ khiến cho gia tộc Hải Nhân gặp phải hỗn loạn to lớn nhiều năm, có thể hủy hoại cả gia tộc.”
“…”