Lạc Hồ cũng học Lục Gia Bách dúng cán dao đánh ngất Tô Yến. Anh ta tùy tiện ném cô ta trên nền tuyết rồi xông lên kiểm tra tình trạng của Trần Tuấn.
Trên nền đất vẫn còn vết máu và thi thể Trần Tuấn nằm dưới nền đất không nhúc nhích, chân của anh ta…
Tròng mắt của Lạc Hồ như đanh lại.
Chân phải của anh ta máu thịt nát bét, cái chân trong ống quần không còn thứ gì cả.
Trước đó trong trạng thái ngàn cân treo sợi tóc thì Trần Tuấn từng thử đá cái lựu đạn dưới chân ra nhưng kết quả lại phát nổ trên không trung.
Lẽ nào anh ta phải trả giá bằng chiếc chân phải của mình sao?
Lục Gia Bách đứng cách đó khá xa nhưng sau khi làn khói bụi tan đi thì anh cũng đã nhìn thấy cảnh tượng thảm thương này rồi.
Bởi vì đã nhìn thấy nên anh mới cảm thấy đau lòng.
Trần Tuấn là người thừa kế duy nhất của nhà họ Trần, nếu anh ta bị tàn phế thì đồng nghĩa với việc bóp nát trái tim của nhà họ Trần.
Ông cố và cậu đã dành nhiều công sức lên người Trần Tuấn mới bồi dưỡng anh ta trở thành một người thừa kế đúng chuẩn, thế mà bây giờ… “Anh ta vẫn còn sống.” Lạc Hồ trầm giọng nói: “Nhưng tình trạng rất tồi tệ, phải lập tức đưa anh ta đi cấp cứu mới được.”
Lục Gia Bách nhìn thấy Hoắc Tư dẫn theo đàn em của Ám Long đang mở đường nên đã quát về phía anh ta bằng giọng nói lạnh lùng không chút tình cảm: “Hoắc Tư, một người cũng không được giữ lại, giết hết toàn bộ.”
“Được rồi.”
Phía trong thành phố.
Phó Đức Chính và Thẩm Thành lấy biệt thự làm trung tâm chia hai hướng đưa người đến khu vực phạm vị hai cây số xung quanh đó tìm kiếm một lượt, cuối cùng lại tập hợp trước cửa biệt thự cá nhân của Trần Cát Phượng.
Hai người nhìn thấy đối phương đều không có thu hoạch nên đều thầm hiểu Trần Cát Phượng đã thực sự chạy trốn rồi.
“Chúng ta đến trễ rồi, sau khi bà ta trốn đi từ đường hầm đã lập tức có người đón bà ta rời khỏi khu biệt thự rồi.”
Phó Đức Chính gật gật đầu: “Đúng là người phụ nữ gian xảo mà, hèn gì bà ta có thể hô mưa tạo gió dưới sự giám sát của Lục Gia Bách và Dương Tâm, khiến tất cả chúng ta đều bị trêu đùa đến mức quay vòng vòng cả lên. Bụng dạ người phụ nữ này thật đáng sợ, nếu không tiêu diệt bà ta thì e rằng sau này Dương Tâm sẽ gặp phải rắc rối lớn hơn nữa đấy. Tôi phải đi thông báo với người phụ trách của ba cơ quan hải lục không để họ kiểm soát gắt gao hơn và tuyệt đối không được để người phụ nữ này trốn ra nước ngoài, chỉ cần bà ta vẫn còn ở đây thì tôi nghĩ với thế lực của nhà họ Thẩm và nhà họ Lục thì chắc chắn có thể truy lùng được bà ta thôi.”
Thẩm Thành gật đầu nói: “Cảm ơn, nếu như nhiệm vụ bên này đã thất bại rồi thì tôi cũng không ở lại nơi này nữa, tôi phải nhanh chóng đến ngoại ô tiếp ứng cho Lục Gia Bách bọn họ, mặc dù Tâm Tâm có lòng tin nhưng trận chiến thế này vẫn có rất mạo hiểm, chỉ khi nhìn thấy họ bình an vô sự thì tôi mới có thể yên tâm.”
“Ừ, anh đi đi, tôi không đi với anh đâu, tôi còn phải liên lạc với người phụ trách của bên nhập cảnh để họ kiểm soát chặt chẽ hơn.”
“…”
Cùng lúc đó.
Trong căn cứ bí mật.
Đoàn Ninh nhận được tin tức của Lạc Hồ nên đã tấn công căn cứ rồi tiêu diệt toàn bộ phản đồ ở bên trong và thành công giải cứu đám người của Nam Kiên ra bên ngoài.