**********
Chương 185: Chuẩn bị hôn sự
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nếu như đây là điều mà người đàn ông đó muốn, cô nhất định sẽ cố gắng hết sức đáp ứng anh.
Lục Gia Bách đứng dậy khỏi ghế, hai tay chống lên mặt bàn, nhìn cô mỉm cười, nói từng lời từng chữ: “Tôi còn tưởng cô Trần là một người thông minh, có thể kết bạn được với Dương Tâm thì ít nhất cũng sẽ không lù đù đến như vậy, nhưng mà quyết định của cô hôm nay thật sự rất khiến tôi thất vọng.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Uyên cúi đầu thật thấp về phía anh, giọng điệu vẫn kiên định như cũ: “Sếp Lục không cần phải dùng chiêu khích tướng để khiêu khích tôi. Tôi đã quyết định thì sẽ không thay đổi vì bát kỳ ai cả. Bây giờ tập đoàn Trần Thị đang cần người, tôi muốn trở về giúp đỡ cha tôi”.
“Vậy sao?” Lục Gia Bách lộ ra vẻ bí hiểm nói: “Trần Thị có được vinh quang như bây giờ hoàn toàn đều là do chiếm đoạt Lâm thị, cô trở về không thầy khó chịu sao? Hay là cô đã có dự định khác, chẳng hạn như… hai tay dâng tặng Trần Thị cho chủ sỡ hữu ban đầu. “
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Uyên khẽ run lên, nét mặt cũng dần cứng đờ, cô nói với giọng điệu ấp úng: “Sếp Lục nói câu này có hơi quá đáng. Dù sao đi nữa nhà họ Trần cũng là gốc gác của tôi, sao tôi có thể dẫn sói vào nhà khiến cho nhà họ Trần tan nát được chứ?”
Lục Gia Bách giơ hai tay lên, áy náy mà nói: “Xin lỗi, tôi dùng từ không thỏa đáng. Được thôi, nếu như Cô Trần đã quyết định như vậy, tôi cũng không ép buộc nữa. Mong rằng cô công việc thuận lợi những ngày tháng tới.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nói xong, anh với lấy cây bút máy trên bàn rồi ký tên mình vào đơn từ chức.
Trần Uyên khẽ nhếch khóe miệng cứng đờ, nở một nụ cười gượng gạo: “Cảm ơn Sếp Lục đã chấp thuận, tôi sẽ bàn giao lại tất cả công việc cho Phó giám đốc Hà.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vừa dứt lời, cô lại cúi đầu chào anh, sau đó xoay người đi về phía cửa.
Vừa mới đi được hai bước, giọng nói trầm ám của Lục Gia Bách đột nhiên vang lên phía sau: “Có những người đã định sẵn sẽ trở thành hồi ức, bởi vì bây giờ anh ta đã có một cuộc sống trọn vẹn, lại có những người chúng ta nên giữ lấy thật chặt, Đoạn Ninh cũng coi như là đẹp trai tài giỏi nhất ở Hải Thành này rồi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhà họ Đoạn cũng là một gia tộc danh giá có học thức. Mong cô hãy trân trọng. “
Trần Uyên ngừng bước, đứng yên tại chỗ vài giây rồi lại tiếp tục sải bước: “Cảm ơn Sếp Lục nhắc nhở.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thứ gì của mình thì ắt sẽ là của mình.”
Biệt thự Nhà họ Trần, phòng y tế.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dương Tâm đang kiểm tra sau phẫu thuật cho lão gia.
“Thế nào? Tình hình của ông nội đã ổn định rồi chứ?” Trần Tuần đứng bên cạnh hỏi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dương Tâm cắt ống nghe, lại nhìn vết dao trên đỉnh đầu lão gia, cô cười nói: “Em đã nói là em biết coi tướng bói toán mà, ông cụ là người có phúc, sống lâu trăm tuổi, em có nói điêu đâu.”
Trần Tuấn nghe xong không khỏi bật cười: “Nếu như trước đây chưa gặp anh, cho dù là ông anh có sống lâu trăm tuổi đi nữa có lẽ cũng không qua khỏi cuối năm nay. Nhờ công của em cả đấy, anh thay mặt Nhà họ Trần cảm ơn ơn cứu mạng của em.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nói xong anh lùi một bước rồi cùi người thật thấp.
Dương Tâm vội vàng đỡ anh dậy, trừng mắt nói: “Anh làm cái gì vậy? Nếu như anh muốn tính toán như vậy thì tính ra nhà em nợ Nhà họ Trần các anh năm mạng người đó. Ông cụ cứu bà ngoại và mẹ em, còn anh đã cứu em và cả Tùy Ý cùng Tùy Tâm, cho hỏi em phải trả thế nào đây?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Tuấn vươn tay bắt lấy cánh tay cô , anh cười nói: “Vậy thì gả vào Nhà họ Trần, lấy thân phận cháu dâu hiếu kính với ông nội, tiện thể hoàn thành mong ước những năm này của anh. Dương Tâm, kiếp này anh chỉ cần mỗi em thôi, sẽ không cưới bất cứ người nào khác.”
“Khụ khụ”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trên giường truyền đến tiếng ho nhẹ của ông cụ: “Thằng ngốc, ai lại cầu hôn như cháu hả? Thảo nào.
theo đuổi con gái nhà người ta mây năm nay cũng không được. Chẳng có chút lãng mạn nào cả, thứ nhất chẳng tạo được bầu không khí phù hợp, thứ hai không có hoa tươi, thứ ba không có nhẫn, con bé Dương Tâm này đồng ý cháu mới lạ đó.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dương Tâm cười tủm tỉm, cô nghịch ngợm nói: “Phải đó, cầu hôn mà chẳng chân thành gì cả, em không đồng ý anh cũng đáng đời anh lắm.”
Nói xong, cô giơ tay vỗ vỗ vai anh, nói thêm: “Chàng trai à tinh tế lên đi.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Tuần bị hai người bọn họ chọc cho dở khóc dở cười, anh vươn tay nhu nhu mày, có chút trách móc nhìn về phía lão gia, bắt lực nói: “Ông nội, ông không biết giả vờ còn đang ngủ sao, vừa rồi rõ ràng Dương Tâm đã sắp mở lời rồi, lần này hay rồi lại bị ông phá rối.”
Ông lão ậm ừ hai tiếng, quay đầu nhìn Dương Tâm hỏi: “Dương Tâm à, khi nào thì ông mới có thể xuống giường được? Máy ngày nữa lễ thành niên của Thanh Thanh rồi. Ông chỉ là đứa một cháu gái thôi, không thể vắng mặt được. “
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dương Tâm cười nói: “Ông cứ yên tâm đi, dùng thuốc của con đảm bảo ông có thể đi dự lễ thành niên của cháu gái cưng .”
Ông lão nhìn đôi trai tài gái sắc ở bên giường, nở một nụ cười vui vẻ: “Thằng nhóc Tuần này, con chuẩn bị đi, chờ sau khi lễ thành niên của Thanh Thanh xong xuôi rồi ông đâu sẽ đích thân chuẩn bị hôn sự cho hai đứa.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Khuôn mặt điền trai của Trần Tuần lộ ra vẻ vui mừng: “Cảm ơn ông nội đã chấp thuận.”
Dương Tâm hơi ngây ra, lúc phản ứng lại mới nở nụ cười nhàn nhạt nói: “Không gấp, đợi đến khi ông hoàn toàn khỏe lại rồi tính.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cô coi như là đang khéo léo từ chối, nhưng lời vào tai Trần Tuấn lại giống như là đang ngầm chấp nhận hơn.
Trong phút chốc ý cười trên môi anh lại càng thêm nồng đậm.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Hai ông cháu trốn ở trong phòng bệnh nói trò chuyện gì đó?”
Phía cửa vang lên tiếng ai đó tò mò hỏi, giây tiếp theo, bà Lục, Lục Gia Bách cùng vợ chồng Trần Dự từ bên ngoài bước vào.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ánh mắt ông cụ Tần đảo quanh mấy người bọn họ, cuối cùng dừng ở Trần Dự, thẳng thắn nói: “Hôn sự của Trần Tuấn do chính tôi làm chủ, các người không ai được phép phản đối. Đợi lễ thành niên của Thanh Thanh qua rồi, anh cũng bắt tay vào chuẩn bị hôn sự của nó và Dương Tâm đi. “
Trần Dự nhíu chặt mày kiếm.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong phút chốc, cả căn phòng im như phỗng, bầu không khí cũng trở nên vô cùng bức bối.
Mọi người không ngờ tới là lúc này bà Lục lại lên tiếng, không phải phản đối, mà là tán thành: “Lúc trước là do tôi hồ đồ, có mắt không thấy Thái sơn, hiểu lầm Dương Tâm, cũng phủ định tài năng của nó, nếu như nó và Trần Tuần đã thật lòng yêu thương nhau vậy thì chấp nhận cho tụi nó đến với nhau cũng không có hề gì.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vài ánh mắt cùng lúc quét qua bà, có kinh ngạc, có phức tạp, có hoài nghi, cũng có khó hiểu.
Dương Tâm hơi cúi đầu, khóe miệng cong lên một nụ cười giễu.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bà già này đang lo lắng cô quyến rũ Lục Gia Bách, tranh giành việc nắm quyền của Lục thị, hủy luôn Lục thị thì có.
Dẫu sao thì cô sinh cho Lục Gia Tân hai đứa con, nếu như lại gả cho Lục Gia Bách, anh em cùng cần tới một người phụ nữ, còn không phải sẽ bị người ngoài giới chỉ trích hay sao ?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ha, vì con ruột của mình lại chẳng tiếc hi sinh đứa cháu.
Con người mà, luôn ích kỷ như vậy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Các người nhìn tôi như vậy làm gì? Bố cũng đã đồng ý hôn sự này rồi, tôi phản đối có tác dụng gì chứ?
Nếu đã phản đối không được vậy còn nói nhiều làm gì nữa? Khi không chọc giận ông cụ làm hại đến sức khỏe của ông ấy sao?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lục Gia Bách lộ ra nụ cười kỳ lạ, rất mờ nhạt.
Nhưng vẫn bị Dương Tâm nhìn ra.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chắc trong lòng người đàn ông này không dễ chịu gì đâu nhỉ.
Ông nội cùng người mẹ mà mình kính trọng đều coi thường cảm nhận của anh, xem nhẹ tình cảm của anh, ép anh làm một kẻ nắm quyền không có ham muốn, không phép anh chạm đến những thứ mà bọn họ cho là “cắm ky”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”