Lục chó điên nhún vai, ôi sợ quá đi sợ quá đi.
Chậc!. truyện đam mỹ
Ở Hải Thành hoành hành, tên nhãi này còn chưa đủ trình.!Văn phòng đối diện.
Dương Tâm đang nghiên cứu mã nguồn.
Cánh cửa đột nhiên bị bật mở, cô nóng nảy ngẩng đầu lên, liền gặp phải ánh mắt chế nhạo của Phó Linh Ngọc.
“Tìm tôi à?”
Phó Linh Ngọc không nói nhiều, chỉ nói hai chữ: “Đưa đi.”
Dương Tâm cười cười, ánh mắt rơi vào trên người phụ trách tư pháp, nhướng mày hỏi: “Tôi đã phạm tội gì chứ? Nói cho tôi biết xem nào.”
Người phụ trách khẽ thở dài: “Cô Phó nói rằng cô đã xâm nhập cơ sở dữ liệu của một viện nghiên cứu nào đó ở Kyoto và hack hệ thống của Cục dân chính. Muốn mời cô về cục một chuyến và hợp tác điều tra.
“Mời tôi đi uống cà phê à, được rồi, để tôi đi cùng các người.”
Nói xong, cô từ từ đứng dậy khỏi ghế xoay.
Phó Linh Ngọc ngạc nhiên nhìn cô, chắc không ngờ cô lại dễ nói chuyện như vậy.
Ánh mắt của người phụ trách cũng có chút phức tạp, trầm giọng nói: “Cô Dương, lần này cô đi vào, sẽ khó mà ra ngoài được. Phải đợi điều tra rõ ràng rồi mới có thể thả người ra.”
“Không sao. Dù sao chúng ta cũng có quan hệ tốt từ trước. Anh sẽ không để tôi chết đói chết khát đâu nhỉ. Không cần vội, cứ từ từ điều tra đi. Nếu một ngày không được thì mười ngày. Mười ngày không được thì một tháng, tôi sẽ phối hợp vô điều kiện mà.”
Lúc này, Lục Gia Bách và Phó Đức Chính bước vào.
Dương Tâm nhướng mày nói với Phó Đức Chính: “Xin lỗi anh Phó, hình như tôi gặp rắc rối rồi. À không, là Cục Tư pháp đích thân tới mời tôi đi uống cà phê. E rằng tôi sẽ không được tham gia cuộc thi lập trình quốc tế rồi, xin hãy giúp đỡ tôi giải thích với cấp trên nhé.”
“Phó Linh Ngọc, em câm miệng cho anh.” Phó Đức Chính tức giận hét lên.
Sau khi hét lên, anh ta lại nhẹ nhàng cười: “Được rồi, tùy ý em, anh sẽ không ngăn cản bọn họ mang cô ấy đi, nhưng em phải thay cô ấy tham gia cuộc thi lập trình quốc tế.”
Cái gì?
Phó Linh Ngọc trợn to hai mắt, không tin nổi nhìn anh trai, run giọng nói: “Em, em không biết gì về máy tính, cũng không biết mã nguồn. Làm sao có thể tham gia cuộc thi được?”
Phó Đức Chính lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta: “Phó Linh Ngọc em cũng biết bản thân em vô dụng mà, Dương Tâm có thể tham gia cuộc thi sẽ cho quốc gia danh dự, cấp trên rất coi trọng, em có thể tự mình cân nhắc cẩn thận, anh chỉ muốn nhắc nhở em thôi, đừng vì sự ngu xuẫn của em mà ảnh hưởng đến cả nhà này.”
Phó Linh Ngọc thân thể run lên kịch liệt.