Mục lục
Truyện Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + VietWriter.vn và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn

**********



Chương 255: Hôm nay đánh gãy chân cậu!



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Mà người con gái chưa lấy chồng của anh vì cứu anh ta, kết quả anh ta được cứu rồi lại chẳng bằng cầm thú, còn để cô ấy máy năm nay phải chịu nhiều đau khổ như thế.



“Sao nào, vấn đề này rất khó trả lời sao? Nếu năm đó con gái tôi quyến rũ cậu, khiến cậu phạm sai lầm thì nhà họ Lê chúng tôi sẽ bỏ qua tất cả chuyện cũ; nhưng nếu năm đó cậu sai lầm, cưỡng bức con gái tôi, thế thì hôm nay tôi sẽ đánh gãy chân cậu!”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Triệu An mấp máy đôi môi mỏng, giọng nói khàn khàn: “Bảy năm trước cháu gặp khó khăn ở Philipines, Lê Vãn Trinh đi cứu cháu, kết quả cháu lại lầy oán báo ơn, cưỡng bức cô ấy trong lúc không tình nguyện, còn khiến cô ấy mang thai, thậm chí những năm này cháu còn không làm tròn chức trách một người làm bố, nếu bác muốn đánh gãy chân cháu, chắc chắn cháu sẽ không phản kháng.”



Bồ Lê lảo đảo lùi hai bước về sau, được con gái lớn sau lưng đỡ lấy.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








“Bố, bố đừng tức giận, cần thận tức hại đến thân thẻ, Trinh Trinh sẽ tự trách.”



Bồ Lê đẩy mạnh cô ra, giơ tay chỉ vào mũi Triệu An, cả người không ngừng run rấy: “Cậu, cậu, tên khốn nạn nhà cậu, cậu có biết hành vi vô liêm sỉ của cậu đã hủy hoại cả đời con gái nhà người ta không? Con gái tôi đường đường là con gái chi chính dòng họ y học, cuối cùng lại lâm vào cảnh rời xa quê hương, Tiểu Tân rõ ràng là con trai ruột của nó, nó lại chỉ có thể nhìn thằng bé gọi mình là dì, sự đau khổ đau thấu tim gan này, dù có chịu vạn mũi đao cũng không thể bù đắp được.”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”









Triệu An cúi đầu, yên lặng quỳ ở đó, thân người thon dài thẳng tắp cũng không nhịn được mà run rẩy.



Anh ta mắc nợ Lê Vãn Trinh, đời này dù làm thế nào cũng không trả hết được.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








“Quản gia, cầm gậy lại đây.” Bố Lê nghiêm giọng nói với quản gia đứng bên cạnh.



Lê Vân Thảo Thảo giật mình, cô biết rõ mình không khuyên được bó, thế nên nghĩ muốn quay về gọi điện thoại cho Lê Vãn Trinh, bảo cô ấy mau quay về.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Dường như bố Lê nhìn thấu được suy nghĩ của cô, tức giận nói: “Không được gọi cho Lê Vãn Trinh, bố là một người làm bố, những năm này lại luôn hiểu lầm con gái trong sạch của mình, cho rằng cuộc sống riêng của con bé không kiềm chế, làm ra chuyện làm nhục gia đình, nào ngờ nó lại bị người ta cưỡng ép, bây giờ tên khốn nạn này tự mình đưa đến cửa, nếu hôm nay bố không đánh gãy chân cậu ta thì bố đã uỗng làm một người bồ rồi.”



Nói xong, ông nói với quản gia đang ngây người một bên: “Còn không mau đi lấy gậy lại đây.”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








“Vâng, vâng vâng.”



Lê Vân Thảo Thảo thấy không khuyên được bố thì vội vàng chạy ra khỏi phòng khách đến trước mặt Triệu An, gấp gáp nói: “Bây giờ bố tôi đang tức nóng đầu, tính tình của ông ấy cậu cũng biết, nếu đã nói sẽ đánh gãy chân cậu thì sẽ không hạ thủ lưu tình, cậu mau đi đi, dù có muốn tạ tội thì cũng đợi Trinh Trinh về hãy nói.”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Triệu An vẫn cúi đầu như cũ, không nói tiếng nào.



“Cái tên này.” Lê Vân Thảo Thảo hung ác trừng anh ta một cái, buồn bực nói: “Một đứa hai đứa đều là cái tính này, nều cậu bị thương thì Trinh Trinh lại đau lòng, con bé đã chịu nhiều đau khổ như thế, cậu không thấy nó đáng thương sao?”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Lúc này Triệu An mới phản ứng lại, anh ta từ từ ngắng đầu, đôi mắt đầy tơ máu nhìn vào khuôn mặt Lê Vân Thảo Thảo, giọng nói khô khốc: “Cảm ơn chị đã khuyên bảo, nhưng sai chính là sai, chị cũng đã nói cô ấy chịu đựng vì tôi nhiều như thế, nếu tôi không trả giá chút gì thì không đáng làm đàn ông.”



“Cậu…”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Lê Vân Thảo Thảo còn định nói gì đó, lúc này, quản gia cầm một cây gậy đến.





Bố Lê cướp lấy, gọi hai người giúp việc nữ ra kéo con gái cả ra đằng sau, nhanh chân đi xuống cầu thang, giơ gậy lên đập vào chân sau của Triệu An.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Một tiếng “bốp” vang lên, Triệu An bị một gậy này đánh cho nằm quỳ ra đắt.



Cơ thể của anh ta vốn đã đến giới hạn, lúc bó Lê đánh gậy thứ hai, anh ta trực tiếp ngất luôn.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








“Triệu An…”



Một tiếng kêu thảm thiết vang lên từ bên ngoài cách đó không xa.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Giây tiếp theo, một bóng người vụt qua, Lê Vấn Trinh đã bổ nhào vào người Triệu An, ngửa đầu nhìn bó, giọng nói nghẹn ngào: “Bố, đã mấy ngày anh ấy không nghỉ ngơi rồi, sức khoẻ giảm sút nghiêm trọng, bố còn đánh như thế nữa thì sẽ mắt mạng đấy.”



“Tránh ra.” Bố Lê quát lên: “Nếu con không tránh ra thì bố sẽ đánh con luôn.”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Nói rồi, ông ấy lại giơ cánh tay đã buông xuống lên.



Lê Vãn Trinh không nhúc nhích, quay đầu ghé vào trên người Triệu An, chậm rãi nhắm mắt lại.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Một gậy đó rốt cuộc cũng không hạ xuống được.



Nhìn con gái ở sau lưng, bố Lê nhớ đến hai roi quất trong phòng khách hôm đó, đau lòng không chịu nổi.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Ông ấy có chút chán nản lùi về sau hai bước, thở dài: “Bỏ đi, nếu bố lại đánh nữa, sợ là sẽ đánh đến mức con gái ghi thù mắt.”



Nói rồi, ông ấy lảo đảo bước về phía cầu thang.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Lê Vân Thảo vội vàng bước lên trước đỡ ông ấy, quay đầu nói với em gái: “Em hai, mau đưa Triệu An đến phòng chữa trị xem, sợ là cậu ta cảm nắng rồi.” Lê Vãn Trinh không đề ý đến cô, giãy dụa lùi ra khỏi người Triệu An, ôm nửa thân trên của anh ta vào lòng. Nhìn sắc mặt trắng bệch như tờ giấy của anh ta, cô nhẹ than thở: “Sao anh lại phải khổ như thế này? Dù có giày vò bản thân đi nữa cũng không bù đắp được nỗi khổ những năm nay của tôi.” Xưởng chế thuốc Nhã Nam. Phòng làm việc của người phụ trách. Tổng giám đốc Dương đầy cửa vào, thây một người phụ nữ trẻ tuổi đang dựa vào ghé làm việc của mình, anh ta bị dọa nhảy dựng lên, nhíu mày hỏi: “Cô là ai? Sao lại ở trong phòng làm việc của tôi?” Người phụ nữ trẻ tuổi nhướng mày cười, đôi môi đỏ lẳng lơ nói ra ba chữ: “Thẩm Thanh Vi.” Tổng giám đốc Dương giật mình, sau khi phản ứng lại thì vuốt cằm nói: “Hóa ra là cô hai, không biết cô đến đây đến đây có gì chỉ giáo?” Thẩm Thanh Vi quay về phía trước, đứng dậy từ trên ghế, bước đền trước mặt tổng giám đốc Dương, cười nói: “Tôi nghe nói tổng giám đốc Dương nợ chín trăm tỷ cờ bạc ở Dubai, bây giờ cuộc sống rất túng quẫn, không bằng tôi chỉ tổng giám đốc Dương con đường phát tài.” Tổng giám đốc Dương ngây ra, híp mắt nhìn thiếu nữ trước mặt, hỏi thăm dò: “Cô hai đây là có ý gì?”



Thẩm Thanh Vi hắt cằm chỉ hai tờ giấy trên bàn làm việc, cười nói: “Ở đó có một tờ chỉ phiếu chín trăm tỷ, còn có một con đường phát tài có thể cho anh thăng chức, anh xem xong thì biết.”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Tổng giám đốc Dương có hơi nghỉ ngờ bước đến, giơ tay lấy chi phiếu trên bàn nhìn xem, là thật. Rồi lầy một tờ giấy khác ra xem tiếp, sau khi nhìn rõ nội dung trong đó, mắt anh ta co rút lại hai lần.



“Cô hai đây là có ý gì? Những loại thuốc được sản xuất hiện tại trong xưởng chế thuốc của chúng tôi là thuốc có chất kháng ung thư mà những thầy thuốc vô danh nghiên cứu ra, nếu thêm máy thành phần này sẽ xảy ra án mạng.”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Thẩm Thanh Vi cười nhạt một tiếng, nhướng mày nói: “Không khiến anh làm chết người đâu, chỉ cần người bệnh có chút tác dụng phụ sau khi dùng thuốc là được rồi.”



Tổng giám đốc Dương lập tức ngồi xuống ghé, giọng nói run rầy: “Cô, cô hai, cô đây là đang lấy danh dự của nhà họ Thẩm để đùa giỡn, một khi xảy ra chuyện, thương hiệu mà nhà họ Thẩm tồn hàng trăm năm để xây dựng sẽ hoàn toàn bị hủy hoại.”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Thẩm Thanh Vi tựa vào giá sách bên cạnh, vừa gảy móng tay vừa ung dung nói: “Loại thuốc mới này là cô cả nhà họ Dương chế tạo ra, chúng tôi chỉ phụ trách sản xuất, đến lúc đó đổi chỗ hàng mẫu đi, sau đó công bồ với bên ngoài là hàng mẫu của Dương Tâm có vấn đề không phải là ỗn sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK