“Dáng vẻ con bé đó rất giống với mẹ của con, cũng không phải là con gái nhà họ Dương, chẳng lẽ bố không nên nghi ngờ sao? Đừng nhắc đến chuyện giám định bố con kia với bố, bố đoán nhất định đã bị táy máy tay chân.”
Thẩm Thành không khỏi bật cười: “Đúng là chuyện gì cũng không giấu được bố.”
Nói xong, anh ta kéo ngăn kéo ra, lấy một bản giám định bố con từ bên trong ra.
Bố Thẩm sãi bước đi tới, trực tiếp chộp lấy tài liệu, đợi sau khi xem rõ nội dung bên trên, cả người ông ta không kiềm chế mà lùi về sau vài bước.
“Đây, đây, đây, con bé thật sự là con gái của bố sao?”
Athens.
Phân bộ Tu La Môn.
Lục Thanh Thanh đã hôn mê một ngày một đêm mới tỉnh lại.
Bả vai rất đau, cô vô thức đưa tay ra nắm. bị một cánh tay rắn chắc ngăn lại.
“Đừng cử động.”
Lục Thanh Thanh thử cử động cơ thể, kết quả là không cử động được chút nào.
“Tay, tay phải của em?”
“Tàn phế rồi.”
“…”
Lục Thanh Thanh kinh ngạc nhìn anh ta, cho rằng bản thân mình đã nghe nhầm, giọng nói run rẩy hỏi: “Anh, anh vừa nói cái gì?”
Tiểu Ca là một người thẳng tính, không biết vòng vo, nói thẳng: “Tay phải của em tàn phế rồi, suốt đời cũng không cử động được nữa.”
Con ngươi của Lục Thanh Thanh co rút lại dữ dội.
Lần này cô ta mới coi như là hoàn toàn kịp phản ứng được, giọng nói khàn khàn thì thầm: “Tay phải bị tàn phế, tay phải của em đã bị tàn phế rồi, vậy em phải làm sao để tự lo liệu cho cuộc sống sau này đây?”
Ánh mắt của Tiểu Ca hơi u ám, sau khi im lặng một lát, thì thử nói: “Em bị thương là vì cứu anh, nên anh sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.”
Chịu trách nhiệm?
Lục Thanh Thanh quay đầu lại, nhìn anh ta có chút chờ mong: “Chịu trách nhiệm như thế nào? Anh định cưới em sao?”
Ặc…
Tiểu Ca hơi quay mặt lại, nói với giọng u sầu, nghẹn ngào: “Anh sẽ đi tìm bác sĩ tốt nhất, chữa trị khỏi cánh tay giúp em, chị Dương Tâm rất giỏi về y thuật, cô ấy lại là chị dâu của em, anh tin tưởng cô ấy sẽ dốc hết sức lực điều trị cho em, cho nên em đừng quá đau lòng khó chịu.”
Trong mắt cô nhóc lại thoáng qua vẻ ảm đạm xám xịt.
Cô ta còn tưởng rằng “chịu trách nhiệm” trong miệng của anh ấy là cưới cô ta chứ.
Bọn họ thực sự nghĩ rằng cô ta chạy tới Athens chỉ vì giỡn chơi thôi sao?
Không, suy nghĩ của cô ta không chỉ có bấy nhiêu đó, mà còn xa hơn nhiều.
Từ lúc gặp được tiểu ca, tình cảm nhỏ bé trong lòng cô ta đã nảy mầm.
Nếu như không phải bởi vì đuổi theo bước chân của anh ấy, liệu cô ta có cuống cuồng chạy tới Athens không?
Khi viên đạn bắn vào giữa lưng của anh ấy, điều cô ta nghĩ không phải là mình có chết hay không, mà là phải liều mạng cố hết sức bảo vệ anh ấy.
Tình cảm có thể khiến người ta lấy mạng mình ra đặt cược vì người khác, chẳng lẽ còn không thể nói là tình yêu nam nữ sao?
“Không cưới em cũng không sao cả, vì cứu anh mà em bị thương, anh không thể mặc kệ bỏ rơi em được, bất kể anh đi đâu, đều phải đưa em theo, nghe thấy không? Nếu không em sẽ bảo chị dâu của em xử lý anh.”
“…”
“Bây giờ em mót quá, không nhúc nhích được, anh bế em đi vệ sinh đi.”
“…”
“Tiểu Ca, tai anh đỏ lên rồi, đỏ như muốn nhũn ra luôn, anh xấu hổ rồi kìa.”
“…”
“Một người đàn ông như anh, vậy mà còn nhút nhát ngại ngùng hơn so với một cô gái như em chứ, không phải chỉ bảo anh bế em đi vệ sinh thôi sao, lại còn xấu hổ thành như vậy?”
“Im miệng lại.”
“Ha ha.”