Mà Dương Tâm lại là môn chủ của Tu La Môn, như vậy cũng sẽ không trơ mắt đứng nhìn thế lực mà một tay mình gây dựng bị phá huỷ trong một sớm một chiều.
Hai thế lực va chạm, bị ảnh hưởng nhiều nhất chính là thủ lĩnh của cả hai bên.
Hai bên đánh nhau, cô ta cũng không tin rằng họ vẫn có thể tiếp tục ở bên nhau được.
“Được, cảm ơn các vị trưởng lão, bố con trên trời có linh thiêng, nhìn thấy mọi người bảo vệ con như vậy cũng sẽ yên lòng.”
“Được, con dưỡng thương cho tốt đi. Thái độ của chúng ta rất rõ ràng, người đứng đầu Ám Long chỉ có thể kết hôn với con, con gái của thủ lĩnh tiền nhiệm. Nếu người khác muốn làm bà chủ của Ám Long, cũng phải xem xem mấy lão già chúng ta có đồng ý hay không.”
Nụ cười trên mặt Tô Yến càng tươi hơn, đừng tưởng cô ta không hiểu tính toán của những lão già này.
Nếu Lục Gia Bách cưới Dương Tâm, lấy năng lực của Dương Tâm, bọn họ không khống chế nổi.
Nhưng cô ta thì khác, cô ta dựa vào bọn họ mà sống, một khi cô ta trở thành bà chủ của Ám Long thì bọn họ có thể dễ dàng lợi dụng, đem lại cho họ những lợi ích to lớn.
Nói trắng ra, cô ta chỉ là công cụ để họ vơ vét của cải là quyền lực.
Nhưng điều đó không thành vấn đề, chỉ cần họ có thể giúp cô ta lên được vị trí bà chủ của Ám Long, bị lợi dụng thì bị lợi dụng thôi.
Ngày hôm sau. Trình Trúc Vy dùng thân phận người đứng thứ hai của quỹ từ thiện Chân Ái Thiên Sứ để tổ chức một cuộc họp báo, đồng thời cũng mời Ngô Đức đến để phơi bày chứng cứ về việc tham ô của anh ta trước truyền thông.
“Mọi người, liên quan đến việc tham nhũng của các quan chức cấp cao trong quỹ được tiết lộ trên mạng trong hai ngày qua, công ty chúng tôi đã điều tra rõ ràng rồi.”
Bằng chứng cho thấy giám đốc tài chính Ngô Đức đã tham ô hai tám tỷ tám trăm sáu mươi triệu tiền quyên góp, chứ không tới chín trăm tỷ như báo chí bên ngoài đưa tin. Cho nên mong rằng công chúng xử lý việc này một cách hợp lý, không nên phóng đại hay bóp méo sự thật.” Ngay khi cô ấy thốt ra những lời này, xung quanh lập tức bùng nổ.
“Bóp méo sự thật cái gì chứ? Chẳng lẽ hai tám tỷ tám trăm sáu mươi triệu không phải là tiền sao? Phải bao nhiêu người quyên góp mới có thể tạo nên con số này chứ? Chúng tôi đem tấm lòng của mình quyên góp đi nhưng không ngờ cuối cùng nó lại vào túi mấy người. Đúng thật là ghê tởm.”
“Đúng vậy, cực kỳ ghê tởm. Hôm nay giám đốc tài chính bị vạch trần tham ô, ngày mai không chừng đám quan chức cấp cao khác của họ bị vạch trần kiếm tiền lời bỏ túi riêng. Thảo nào các người muốn mua hàng hỏng và hàng nhái. Tiền chúng tôi quyên góp cũng không đủ để nuôi đám quỷ hút máu mấy người.”
“Uổng công tất cả mọi người tin tưởng mấy người như vậy, chuyển toàn bộ tiền trong tay vào tài khoản của mấy người. Đám tham ô thối nát mấy người không cảm thấy nhục nhã với vô số tấm lòng yêu mến của người quyên tặng sao?”
“Này cái cô Trúc Vy kia, lời nói của cô thật ngang ngược, trong mắt cô hai tám tỷ tám trăm sáu mươi triệu rất nhỏ sao? À, tôi biết rồi, cô không phải tham ô hai tám tỷ tám trăm sáu mươi triệu cho nên cô cảm thấy số tiền kia không nhiều lắm. Thì ra quỹ từ thiện Chân Ái Thiên Sứ của mấy người đã thối nát từ đầu đến cuối rồi, thật sự không bằng súc vật. Loại tiền này mà cũng dám vào túi của mình, mấy người không sợ bị quả báo sao?”
“Ông chủ đứng sau quỹ từ thiện này đâu? Còn nhà từ thiện Bỉ Tâm thì sao? Bảo họ ra mặt đi, tôi muốn hỏi xem họ bỏ ra nhiều tiền đánh bóng tên tuổi để đi lừa đảo không?”
“Đúng, mau để bọn họ bò ra đây, chúng tôi muốn nghe bọn họ giải thích.”
“Nếu họ không ra mặt, chúng tôi sẽ coi như bọn họ bị nói trúng tim đen rồi. Chắc không phải bọn họ cố tình dung túng cho vị giám đốc tài chính Ngô Đức này tham ô đấy chứ?”
“Nói không chừng chuyện này có thể xảy ra lắm. E rằng cuối cùng toàn bộ tiền đều sẽ vào túi bọn họ.”
“Giỏi lắm Bỉ Tâm. Cô dựng lên hình ảnh đức mẹ Maria cho chính mình để lừa tất cả mọi người quyên tiền. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng lòng dạ của cô ta lại thối nát như vậy. Cô ta không sợ bị sét đánh sao?”