“Dạy người ta từ bỏ mẹ ruột cũng phải bảo vệ người mình thương. Anh Lục này, đây cũng là tiếng lòng của anh à?”
Lục Gia Bách nhướng mày cười nói: “Loại chuyện này sẽ không xảy ra trên người chúng ta. Bởi vì bây giờ mẹ anh nhìn chỗ nào cũng thấy thích em, gần đây còn thường xuyên hỏi anh khi nào thì làm đám cưới đấy. Bà ấy sẽ không ép anh cưới người khác.”
Dương Tâm cười phì: “Cho nên anh rõ ràng đang hãm hại anh em của mình.”
Tổng giám đốc bá đạo nhếch môi cười khẽ, mặt dày mà nói: “Đúng là đang hãm hại cậu ấy, dù sao người đau khổ lại không phải anh, anh mặc kệ.”
“…”
Dương Tâm bật cười lắc đầu, nói sang chuyện khác: “Em vẫn nên liên hệ với Phó Đức Chính một chút thì hơn, xem anh ấy có thể bảo lãnh cậu của Triệu An từ nhà giam ra không. Nhưng nếu tội của cậu anh ta quá lớn, còn là chủ mưu tham ô thì ở trong đấy vài năm là xứng đáng, ai cũng không cứu được đâu.”
“Em thật là yêu ghét rõ ràng, đi thôi, tuy anh không thích em tìm anh ta, nhưng ai bảo anh tự làm tự chịu chứ. Trong lòng Triệu An khổ sở, anh là anh em với người ta, không đúng, phải nói là em là chị dâu của người ta, giúp người ta một tay cũng là nên.”
Dương Tâm trừng anh một cái, sẵng giọng đáp: “Lời hay đều do anh nói.”
“…”
Biệt thự nhà họ Lê.
Triệu An gặp bố Lê, nói quyết định của mình cho ông ấy.
“Bác trai, chờ con với Vãn Trinh đi rồi, xin nhờ bác chăm sóc Tiểu Tân giúp.”
Bố Lê thoáng quay mặt đi, trầm giọng nói: “Sao tôi phải nuôi con của cậu chứ? Đều phải sống khỏe mạnh cho tôi, không cho phép đứa nào chết hết. Tôi biết tính cách mẹ cậu, bà ta yêu cậu như mạng, cậu dọa bà ta như thế thì bà ta còn ngược lại không chịu chết ấy chứ, không cần lo lắng.”
Triệu An uể oải cười, anh ta đã không thể nắm bắt chuyện mẹ chết hay sống nữa rồi.
Chuyện duy nhất anh ta làm được bây giờ là ở bên Trinh Trinh, cùng cô ấy vượt qua thời gian cuối đời.
“Xin mượn lời hay của bác trai, nhưng dù mẹ con không đi tìm chết thì con cũng sẽ ở bên Vãn Trinh. Đi đâu con cũng phải ở bên cô ấy.”
Bố Lê quơ tạp chí trên bàn ném vào mặt anh ta, tức giận mắng: “Nhãi ranh, cậu không hy vọng con gái tôi khỏe lên đúng không? Tiêu cực như thế mà xứng làm bác sĩ à?”
“Vâng, con nghe bác, con sẽ tích cực lên, chữa tốt bệnh cho Vãn Trinh.”
Bố Lê há miệng thở dốc, cũng muốn cùng đối phương bình tâm hòa khí nói mấy câu, nhưng lại không hạ được mặt già của mình.
Cuối cùng, ông ta phất phất tay, giọng nói cứng ngắc: “Cút đi, đi qua với con gái tôi đi. Nếu lại làm con bé đau lòng thì tôi đánh gãy chân cậu đấy.”
Triệu An cười như một đứa trẻ được người lớn thừa nhận, liên tục nói cảm ơn vài lần rồi mới lùi ra ngoài.
Bố Lê nhìn theo bóng lưng anh ta, không nhịn được hơi lắc đầu.
Ông trời mạnh mẽ kéo bọn họ lại với nhau, có cắt cũng không đứt, xem ra đây đều là số mệnh.
Hai đứa nhỏ đã đau khổ nhiều rồi, ông ta làm bố sao có thể nhẫn tâm tạo áp lực cho bọn họ nữa?
Haizz!
Trần Nhiên bán tháo thêm 10% cổ phần công ty thông qua trung tâm giao dịch tài chính.
Sau khi Lâm Thanh biết thì lại ra lệnh cho thư ký mua về.
Không phải anh ta vờ làm đại gia, khoe khoang bản thân giàu có. Nhưng đây là tâm huyết cả đời của bố Trần, tuy Trần Uyên không nói, nhưng anh ta biết trong lòng cô ấy khó chịu.
Làm một người chồng, anh ta không thể công khai đứng ra giúp đỡ cô, chỉ có thể âm thầm tiến hành, tận khả năng hàng tổn thất đến thấp nhất.
Đêm qua anh ta có hỏi cô ấy, có cần anh ta ra mặt ổn định tình hình không.