“Lục Gia Bách, làm sao bây giờ?”
Bị ăn đánh nhưng vẫn nghe được ý làm nũng trong giọng điệu của cô, anh đi đến đầu giường, ôm cô vào lòng: “Để anh xử lý cho.”
Dương Tâm thuận tiện cắm đầu vào cổ anh, bĩu môi nói: “Anh nói xem tại sao con nhóc Hải Cẩn kia lại quậy đến thế? Em không tin nó sẽ vì viên huyết ngọc mà đổi lấy cả cuộc đời mình, nó chắc chắn là có suy tính khác nữa.”
Lục Gia Bách trầm tư một hồi rồi nói: “Gia tộc Hải Nhân có gia quy, gia chủ kế nhiệm đầu tiên là phải lập gia đình trước, con nhóc có lẽ là để vội nắm quyền trong tay nên mới thỏa thuận, em không cần lo lắng đâu, nó có chừng mực.”
Dương Tâm khẽ thở dài một tiếng: “Không biết là thả con nhóc ấy về là đúng hay sai nữa, con nhóc ấy nhanh chóng lên chức, em lo là nó đi nhầm đường.”
“Nhưng con đường này em ấy nhất định phải đi, càng áp chế thì càng dũng mãnh, em ấy muốn trở thành một trong những người có quyền thế nhất trên đời này thì phải trả giá bằng sự nỗ lực và tâm huyết gấp mười gấp trăm người bình thường, đây không phải là điều em có thể chi phối được.”
Dương Tâm lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Mà thôi, em khi nãy gọi điện cho con nhóc đấy, nó không nhận, chắc là sợ em chất vấn nó, nếu nó dám làm thế thì chắc là có nghĩ ra được biện pháp ứng phó rồi.”
“Đúng đấy, cho nên em đừng lo lắng, anh sẽ kêu gọi đi dò hỏi chuyện của gia tộc Hải Nhân, có chuyện gì thì nói cho em ngay.”
“Được, vậy anh kêu người theo dõi đi.”
… Nhà họ Thẩm.
Bên trong phòng sách.
Thẩm Thành đọc tin tức trên mạng, đôi mày nhíu lại.
Con nhóc ấy về gia tộc Hải Nhân mới bao lâu?
Nhanh như thế mà quyết định hôn sự rồi sao?
Nhưng em ấy tự nguyên sao??
Nghĩ như thế, anh ta đột nhiên cười tự giễu.
Thẩm Thành ơi Thẩm Thành, mày đang nghĩ gì đấy.
Lúc trước thì mong đợi người ta đi, bây giờ thì lấy nhớ lấy em ấy, chẳng lẽ lòng mày có tâm ma sao?
Trong đầu anh ta hiện lên cảnh con nhóc kia quấn quít lấy anh ta từng ly từng tí, một tâm trạng quái dị lan tràn khắp người anh ta, đánh thẳng vào trái tim anh ta.
Không có con nhóc kia thì thời gian trôi qua cũng nhạt nhẽo hơn nhiều.
“Tít tít”
Điện thoại trên mặt bàn vang lên, anh ta lấy nhìn, một một tin nhắn ngắn.
“Báo cáo giám định cha con đã gửi tới hòm thư.”
Thẩm Thành lập tức sững sờ, sau khi phản ứng được lại thì vội vã khởi động máy tính, đăng nhập tài khoản vào hòm thư cá nhân.
Trong đó có một lá thư chưa đọc.
Sau một hồi trầm mặc, anh ta tự tay mở lá thư.
Đọc lướt nhanh như gió, anh nhanh chóng đọc lướt qua nội dung phía trên.
Thấy kết quả ở cột giám định cuối cùng, vẻ mặt của anh trở nên phức tạp.
Kết quả này… “Ken két”
Cửa phòng bị đẩy ra, Thẩm Thanh Vi bước vào.
Thẩm Thành vô thức tắt máy đi, ngước mắt nhìn cô ta, hỏi: “Sao thế? Sao trễ rồi mà còn chưa ngủ?”
Thẩm Thanh Vi đứng ngay tại cửa, hai ngón trỏ xoay xoay chân váy, ấp úng nói: “Anh, anh, em có chuyện này muốn anh giúp.”
Thẩm Thành không nhìn nữa, lạnh nhạt nói: “Có gì thì cứ nói, làm được thì anh sẽ giúp hết mình.”
Thẩm Thanh Vi chợt nắm chặt tay lại, nắm thành quả đấm mới không chế được tâm trạng của mình.
Thái độ của Thẩm Thành với cô ta khác lắm, lạnh nhạt hơn trước đây nhiều, cô ta biết là, từ sau sự kiện kia thì bọn họ đã nghi ngờ, sẽ không bao giờ đối xử với cô như là em ruột nữa.
“Em, em muốn lại bước vào hàng ngũ top mười người đẹp quốc tế.”
Top mười người đẹp quốc tế?
Thẩm Thành nhíu mày, trầm giọng nói: “Đó chỉ là danh tiếng ảo thôi, sao cô lại cố chấp như vậy?”
Đôi mắt của Thẩm Thanh Vi đỏ bừng.
Tại sao cô ta phải cố chấp?