“Ông chủ, vừa nhận được tin tức, nói Phó tướng quân của chiến hạm đang trở về.”
Trần Tuấn sửng sốt, híp lại đôi mắt:”Đang trở về? Cậu xác định cậu không nghe lầm?”
“Không có, cô chủ Dương cũng một lần nữa trở về Hải Thành, tôi phải sau khi nhận được tin tức còn cố ý đi điều tra hành tung của cô ấy một chút, biết được cô ấy sau khi rời khỏi bến tàu trực tiếp đi đến chỗ cơ sở y tế của ông chủ Triệu.”
Cơ sở y tế của Triệu An?!Trần Tuấn theo bản năng nhăn nhăn mày:”Nhưng có tra được nguyên nhân mà cô ấy đi đến cơ sở y tế không?”
“Nghe nói là cậu chủ nhỏ của nhà họ Lục bị rắn hỗ mang cắn, nhưng tôi không biết cô chủ Dương có phải bởi vì nguyên nhân này mà trở về hay không.”
“Được rồi, tôi biết rồi.”
Sau khi cúp máy, Trần Tuần than khẽ, trên mặt xẹt qua một tia cười khổ.
Như vậy còn không đi được sao?
Hay là nói, trái tim của cô đã bị nhốt ở Hải Thành, cho nên không nỡ rời đi.
Mặc kệ là bởi vì Lục Gia Bách bị thương hay là Lục Minh bị rắn cắn.
Cô ấy có thể quay trở về, đủ để chứng minh hai cha con bọn họ ở trong trái tim cô chiếm một vị trí cực kỳ quan trọng.
Tâm Tâm ơi là Tâm Tâm, từ khi nào bắt đầu em đã tự đánh mát trái tim của mình rồi?
Chẳng lẽ chúng ta thật sự có duyên không phận sao?
6 năm chờ đợi và bên cạnh nhau, thế nhưng còn không bằng có mấy tháng ngắn ngủi em ở bên cạnh anh ta?
Cơ sở y tế.
Dương Tâm đem huyết thanh đã điều chế xong tiêm vào trong người thằng bé.
Sau khi xác nhận độc đã được giải, cô mới nhẹ nhàng thở hắt ra.
Cơ thể của Dương Tâm run rẫy một chút.
“Dương Nhã xác thật là con gái của Dương Thành, điều này em vô cùng chắc chắn, nếu Dương Nhã cùng em không có quan hệ huyết thống, vậy chỉ có thể chứng minh em không phải huyết mạch của Dương Thành.”
Lục Gia Bách duỗi tay ôm lấy cô:”Em đừng nghĩ nhiều, cuộc sống về sau có anh và cả bọn nhỏ luôn ở bên cạnh em, bố mẹ chị em gì đó, có thể có có thể không.”
*A.” Dương Tâm nhẹ nhàng cười:”Anh yên tâm đi, nếu em thật sự không phải con gái nhà họ Dương, có lẽ còn phải bắn pháo chúc mừng, bởi vì em chưa bao giờ coi những người trong nhà đó là người thân của em.”
Dương Tâm duỗi tay đẩy anh ra, chậm rãi đứng lên.
“Em nghe Tùy Ý nói là Dương Nhã thả rắn độc ở trong phòng Minh Minh? Cô ta đâu? Tắt cả nợ cũ nợ mới phải đi đòi lại hết.”