Mục lục
Truyện Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên VietWriter.vn.

**********



Chương 288: Thuật tạo mộng thất truyền đã lâu!



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Dương Tâm nhíu nhíu mày lại.



Ngày thường, cô đưa tay ra liền có thể làm cho bọn họ phun máu tươi ba thước mắt mạng tại chỗ.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Nhưng bây giờ. …



“Được, lục soát đi, đêm nay tôi cũng không có ý định phản kháng.”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Hai tên vệ sĩ lục lọi một lần quanh người cô, tay chân cũng được xem là tử tế, không có hành động quá đáng nào.



“Được rồi, mời đi, ngài Bạch đang ở trong gian nhà kho sâu nhất bên trong kia chờ cô.”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”









Dương Tâm ngoắc ngoắc môi đỏ, dạo bước đi vào trong nhà máy.



Những nơi đi qua, cô cảm nhận được khí tức của mấy chục sinh mệnh ngay lập tức, xem ra lão già Bạch Trác kia đã đem nơi này thành tường đồng vách sắt.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Chỉ mong Lục Gia Bách có thể phá phòng tuyến rồi chạy đến đây trước.



Bước vào nhà kho, cô liếc mắt đã thấy được một người đàn ông trung niên ngồi bên trong, không phải Bạch Trác thì còn có thể là ai?



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Đưa tay lên, cô nhẹ nhàng vuốt tóc mai một chút, nhìn như là một động tác múa, thật ra là cô đang phát ra tín hiệu.



Bạch Trác có chút nheo hai mắt lại, hỏi vệ sĩ áo đen sau lưng cô: “Tình hình bên ngoài thế nào rồi?”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








“Báo cáo ngài Bạch, từ quảng trường Cò Trắng đến nhà máy bỏ hoang đều không có ai theo đuôi, ngài yên tâm.”



“Bộp bộp bộp”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Một tràng pháo tay vang lên trong kho hàng trống trại, là Bạch Trác đang võ tay.



“Tốt tốt tốt, đại tiểu thư Giang quả nhiên can đảm hơn người, nhưng nghĩ lại thì cô cũng chỉ có thể để mặc tôi làm gì thì làm, dù sao tôi cũng nắm trong tay hai cái mạng.”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Dương Tâm khẽ vuốt cằm nhàn nhạt nói: “Đúng vậy, anh nắm trong tay hai mạng người, làm sao tôi có thể không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ? Nói đi, phải làm gì thì anh mới giao ra thuốc giải?”



Bạch Trác từ trên ghế salon đứng lên, dạo bước đi đến trước mặt cô, đưa tay nâng cằm cô lên, cười gằn nói: “Rất đơn giản, thứ nhất, giao chứng cứ phạm tội của tôi ra đây, thứ hai, đi cùng tôi một đêm.”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








“Đi.” Dương Tâm không hề nghĩ ngợi trực tiếp đồng ý.



Trên mặt Bạch Trác hiện lên vẻ kinh ngạc, đại khái là không ngờ cô có thể sảng khoái đồng ý như thế.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








“Cô chắc chắn cô nghe rõ không? Tôi nói muốn cô đi theo tôi một đêm, là muốn cô lên giường với tôi một đêm.”



Dương Tâm đưa tay gỡ tay anh ta ra, cười lạnh nói: “Anh hẹn tôi đến nơi khỉ gió này, không phải là vì tâm tư xấu xa này à? Trên đường đến đây tôi đã chuẩn bị tâm lý tốt rồi, chỉ cần anh đưa thuốc giải cho tôi, tôi tùy anh muốn làm gì thì làm.”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








“Ha ha.” Bạch Trác cao giọng cười to: “Vô Danh ơi là Vô Danh, cuối cùng cũng đến ngày hôm nay, thủ đoạn của tôi đúng là lợi hại, không biết anh có chịu được không?”



Dương Tâm sau khi nghe xong, đáy lòng nhịn không được mỉa mai, nếu như anh không lợi hại thì làm sao làm ra những chuyện như thế?”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








“Không sao, tôi khẩu vị nặng, thích đàn ông đầy vẻ dã tính, không phải chỉ là lợi dụng thôi sao, đúng ý tôi.



Bạch Trác hừ lạnh một tiếng, từ trong túi móc ra một cái bình nhỏ ném cho cô: “Thuốc có thể khiến người ta liệt tứ chỉ, uống đi, tôi thích ngoan ngoãn thuận theo, loại mèo hoang nanh vuốt sắc bén như cô vẫn là nhồ xong móng vuốt rồi mới tương đối an toàn.”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Đáy mắt Dương Tâm hiện lên vẻ tàn không, sau khi do dự ba giây, cô vẫn cắn răng nuốt thuốc vào.



“Ha ha.” Bạch Trác cười to ba tiếng, sau đó dắt cô đi về phía sô pha.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Đến gần, anh ta bỗng nhiên đưa tay lên lắc trước mặt cô.



Nhìn bộ dạng chật vật của cô, anh ta cũng không nói nhảm nữa, đưa tay bắt đầu sờ soạng trên người cô.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Ba năm mỗi giây anh đều nghĩ đến việc làm sao để chà đạp người phụ nữ này thật hung hăng, để cô biến thành tiện nhân đê tiện nhất trên đời này.





Bây giờ cuối cùng cũng đạt được ước muốn, anh ta sao còn có thể tiếp tục khách khí?



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Dương Tâm ngoắc ngoắc môi, lộ ra nụ cười khiến lòng người rung động với anh ta, giống như hoa mạn châu sa nở rộ trong đêm tối, vẻ dụ hoặc chí mạng.



Một nhảy mặt, Bạch Trác bị cô câu mắt hồn.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Không, chính xác mà nó là bị Cô Trần miên.



Lão già đúng là lão già, anh ta có tính thế nào đi nữa cũng không thể tính được chuyện bà đây có thuật thôi miên đi.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Nhà thôi miên quốc tế “Phiếu Miễu”, một nhân vật truyền kỳ thần long kiến thủ bắt kiến vĩ, chưa từng được gặp người thật, hôm nay, cô chính thức xuất hiện trước mặt người đời.



Cô phải dùng vẻ đẹp của mình mê hoặc anh ta, sau đó khống chế thần trí của anh ta.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








“Đến đây.”



Anh ta ngoan ngoãn đi về phía trước, sau đó ép cả người xuống.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Với thân hình to lớn của anh ta, vừa vặn ngăn cách ánh mắt theo dõi tứ phía, sau đó tiến đến bên tai anh ta lẫm bẩm nói: “Để bọn họ ra ngoài hết cả đi.



Cả người Bạch Trác đang khe khẽ run rầy, ý thức định phản kháng, nhưng cuối cùng vẫn bị thôi miên khống chế.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








“Ra ngoài, các người ra ngoài hết đi.”



Vệ sĩ bốn phía tròn mặt nhìn nhau, sau khi do dự một lát thì nhao nhao lui ra ngoài.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Không có ai giám sát, Dương Tâm thở phào nhẹ nhõm, nhìn thẳng vào mắt Bạch Trác nói: “Tôi nói một câu, anh nói theo một câu.”



“Được.”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Một giây sau, trong kho hàng trồng trải vang lên từng đợt âm thanh quái dị, đủ để nhiễu loạn lòng người.



Lần này một đám vệ sĩ đứng bên ngoài nhìn nhau, ngài Bạch lợi hại như vậy sao?



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Hai mươi phút sau.



Ở bên ngoài nhà máy bỏ hoang hiện lên mấy bóng người màu đen, giống như quỷ mị vọt vào trong nhà máy.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Những nơi bọn họ đi qua giống như trải qua một trận trận huyết sắc phong bạo.



Trong chớp mắt, mấy chục tiếng hít thở trong bóng tối im bặt dừng lại, mùi máy tươi nhàn nhạt lan tràn ra trong không khí.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








“Lão đại, đã giải quyết toàn bộ vệ sĩ bên ngoài, chút nữa anh xông vào cứu chị dâu đi, những người ở bên ngoài để chúng em xử lý là được.”



“Được.”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Mấy người vừa vọt tới góc rẽ của nhà kho, thì ngay lập tức bị từng đợt thanh âm quái dị làm cho ngạc nhiên.



Sắc mặt tổng giám đốc Lục thay đổi rõ rệt. Anh tốt xấu gì cũng là đàn ông bình thường, sao có thể không biết cái tiếng gào này do bên trong đang xảy ra chuyện gì? Hoắc Tư sờ mũi, giọng run rẫy nói: “Cái này, cái này không phải là chúng ta tới chậm một bước nên chị dâu biến thành chị dâu nhà khác rồi chứ?” Lục Gia Bách không có tâm trạng trả lời lại, lách mình liền xông vào trong. Mấy người còn lại vội vàng đuổi theo, thu hoạch toàn bộ vệ sĩ ở trong bóng tối xong như thu hoạch rơm rạ. Lục Gia Bách với một khuôn mặt tuần tú âm trầm vô cùng xông vào nhà kho, đợi đến khi thấy rõ toàn bộ tình huống bên trong, biểu cảm của anh giống như là không biết nên phản ứng thế nào. Chỉ thầy đại tiểu thư Giang ngồi ở trên ghế sa lon, ngài Bạch quỳ gối bên chân cô, nhẹ nhàng đắm chân cho cô. Đắm chân thì đấm thôi, trong miệng còn không ngừng phát ra âm thanh làm cho da đầu người khác tê đại. Cái này… Mẹ nó, một màn này trước mặt làm cho anh một lần nữa thay đổi nhận thức về người phụ nữ này.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








“Đây là có chuyện gì?”



Dương Tâm mềm oặt tựa ở trên ghế sa lon, nói nhỏ: “Đừng làm vẻ mặt như thế, nhanh trói anh ta lại, thuật thôi miên của em không thể dùng trong thời gian dài được, rất tiêu hao thể lực.”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Thuật thôi miên?



Đúng nha, chị Dương có thuật thôi miên.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Lục Chó Điên tức kịp phản ứng lại, thấy sắc mặt cô tái nhọt, rõ ràng là thể lực đã bị tiêu hao đến tối đa, vội vàng xông đến giữ chặt hai tay và hai đùi của Bạch Trác lại, Dưới sự đau đớn vô cùng, trong nháy mắt Bạch Trác thoát ra khỏi thuật thôi miên.



Mặt mũi anh ta đầy vẻ kinh hãi nhìn Dương Tâm, nói năng lộn xôn: “Cô, cô cô, cô còn là người sao? Cô, cô sao lại có được loại thuật tạo mộng đã thất truyền từ lâu này? Cô là quỷ, là bị người sáng tạo ra thuật tạo giấc mơ lập “mị” trên người cô rồi.”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK