“Chị nhìn đi, đây đều là những thứ mà chị đã lảm a, hết lần này tới lần khác hãm hại Minh Minh, thậm chí đến cả ông ngoại cũng không bỏ qua, loại phụ nữ tâm địa độc ác giống y rắn độc như chị, xứng đáng bị đày vào tù ngồi vào năm.” Bà Lục nghe đến điều này, thì giống như một thùng thuốc nỗ bị nỗ tung vậy.
“Nếu không phải cháu trai của tôi phúc lớn mạng lớn, thì có lẽ đã chết trong tay cô rồi, Dương Nhã, đừng hi vọng nhà họ Lục mở lòng với cô, tôi muốn cô phải ngồi tù.”
Dương Nhã sắc mặt tái nhọt trầm trọng.
Không.
Không, không thể.!Cô ta không thể ngồi tù, cô ta không muốn ở trong nơi tăm tối đó cả đời.
Cô ta là mợ Lục mà, là người phụ nữ cao quý nhất trên đời.
Không ai có thể chạm vào cô ta cả.
“Được rồi, đều lộ ra rồi. Mợ chủ tương lai nhà họ Lục vừa cưới vào cửa là một người đàn bà có tâm cơ.
Đã làm tất cả chuyện xấu. Nếu chuyện này bị lan truyền ra ngoài, nhà họ Lục sẽ là người mắt mặt đầu tiên đấy.”
“Cô…” Bà Lục chỉ tay vào cô ta, tức giận đến mức không nói được lời nào.
Ông Lục đi tới đi lui, vừa giúp vợ mình nguôi giận vừa nói: “Nói xem, cô ôm Minh Minh ở đâu về? Mẹ ruột của thằng bé là ai?”
Dương Nhã bắt đầu cười rộ lên.
“Mẹ ruột của nó à, đã chết rồi, chết rồi, lúc vừa sinh ra đứa nghiệt chủng ấy thì băng huyết chết, trực tiếp đi xuống dưới kia gặp Diêm Vương rồi.”
“Dương Nhã.” Lục Thanh Thanh kêu to: “Chuyện đều đã đến mức này rồi. Vậy mà cô vẫn không e sợ điều gì sao, cô không sợ nhà chúng tôi tống cổ cô vào tù hay sao?
“Ò, tống đi, các người mau tống tôi vào tù đi, tôi nóng lòng muốn chứng kiến danh tiếng của nhà họ Lục bị mắt đây và trở thành trò cười cho toàn bộ giới danh gia vọng tộc.”
“Cô…” Bà Lục tức giận đến mức thở không nổi, trợn mắt một cái, trực tiếp ngắt đi.
Ông Lục nhanh chóng nghiêng người ôm bà, dặn dò Lục Thanh Thanh “Gọi anh cả của con trở về xử lý người phụ nữ này”, sau đó ông gọi bác sĩ gia đình đang đứng một bên đi theo rồi bước nhanh lên lầu hai.
Sau khi vợ chồng ông bà Lục rời đi, Lục Thanh Thanh nhìn Dương Nhã đang nằm trên mặt đất với trái tim đã chết về người này, chế nhạo: “Lưới trời lồng lộng tuy thưa nhưng khó thoát, Dương Nhã, những chuyện xấu cô làm bao nhiêu năm nay, như ngày hôm nay là quả báo của cô, đừng cho rằng tôi không biết cô ôm Minh Minh đi từ tay ai, theo như tôi biết, năm đó cô cùng chị cô cùng sinh một ngày, con trai cả của chị ấy không rõ lý do gì chết yêu, mà cô thì lại sinh được một đứa con trai. Nếu như tôi đoán không nhằm thì, Minh Minh chắc là con của Dương Tâm nhỉ.”
Một luồng sát khí điên cuồng xẹt qua mắt Dương Nhã.
Lục Thanh Thanh.
Một ngày nào đó cô ta sẽ khiến con khốn ăn cây táo rào cây sung này phải trả giá bằng máu.
Nụ cười trên môi cô ngày càng đậm hơn khi cô nghĩ đến điều này.
Thật tốt!
“Đang suy nghĩ gì vậy? Cười trông vui vẻ như vậy.”
Đẩy cửa ra, Lục Gia Bách từ ngoài bước vào.
Nhìn thấy cả mắt cô đều cười híp lại, nụ cười trên mặt không che giấu được, anh liền nhướng mày.
Anh có thể cảm thấy người phụ nữ này thực sự rất vui và hạnh phúc.