**********
Chương 283: Nhà thôi miên lúc ẩn lúc hiện hàng đầu thế giới!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thẩm Thành sững sờ.
Sau khi đứng nguyên tại chỗ trong chốc lát, đột nhiên cười nói: “Là tôi đã suy nghĩ nông cạn rồi, làm sao tôi lại chưa nghe nói qua anh có bạn gái? Đừng không phải chịu không được tôi mà làm ầm ï, tùy tiện lầy cớ qua loa để trách tôi như vậy.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thẩm Thành mặc một bộ âu phục màu trắng, đứng dưới ánh trăng, càng tăng thêm độ nổi bật tự phụ ưu nhã của anh ta, khí chất này là do tự nhiên đã có.
Anh ta có chút đau đầu phủ vỗ trán, bát đắc dĩ nói: “Cô Cẩn là muốn bạn gái tôi tự mình gọi điện thoại cho cô thì cô mới bằng lòng tin tưởng sao?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Vậy thì bây giờ anh gọi điện thoại cho cô ấy đi, sau khi kết nối nói chuyện thành công, ừ thì, tôi muốn chính thức tuyên chiến với cô ta, chỉ cần một ngày anh chưa cưới cô ta, vậy thì tôi vẫn còn có cơ hội.”
Thẩm Thành không khỏi bật cười, não của cô gái nhỏ này cũng quá kỳ lạ, hình như có chút chập chờn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Huyền Cần thầy anh ta không nói lời nào, hừ lạnh nói: “Nếu mà biết là anh đang tìm lý do qua loa để trách tôi, thì như vậy thật sự không có ý nghĩa, tôi mới giận anh được mấy ngày đâu, thế mà anh đã không chịu nồi, về sau nhớ kỹ tìm cớ có sức thuyết phục một chút.”
Thẩm Thành cười lắc đầu, liếc mắt nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, nhạt tiếng nói: “Chín giờ, tôi phái lái xe đưa cô Cần trở về rồi, đêm hôm khuya khoắt một cô gái lại chạy ở bên ngoài thì không an toàn, nếu bởi vì tôi mà cô xảy ra chuyện gì, tôi cũng không có cách nào để bàn giao với thầy cô.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Huyền Cần trừng mắt nhìn, nhanh chóng lách mình tiến đến bên cạnh anh ta, ôm chặt lấy cánh tay của anh ta, cười ha ha nói: “Tôi đứng ở cổng nhà anh trông một ngày, chưa được một cái gì vào bụng, anh phải mời tôi ăn cơm, không thì đêm nay tôi sẽ náo loạn chết anh.”
Thẩm Thành vẫn đứng tại chỗ một lúc thật lâu, cuối cùng vẫn thỏa hiệp: “Được thôi, tôi mời cô đi ăn cơm, sau khi ăn xong ngoan ngoãn trở về, đừng có lại tiếp cận tôi nữa.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Ha ha.”
Huyền Cẩn cười ngây ngô.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi cơm nước xong ngoan ngoãn về nhà sao?
Không có đâu.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Làm sao cũng phải kéo được anh ta đi xem phim chứ, lại còn ăn khuya.
Khách sạn thế kỷ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Buổi lễ long trọng trong căn phòng thế kỷ vẫn còn tiếp tục.
Khẩu trao giải qua đi, chính là một buổi tiệc rượu náo nhiệt, nâng ly cạn chén liên tiếp, khắp nơi có thể thấy được năm ba ông trùm kinh doanh hoặc là những người nỗi tiếng quốc tế vây quanh ở một chỗ cùng nhau giao lưu nghiên cứu thảo luận.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ông Cố bị máy vị chuyên gia giám khảo vây xung quanh, nhất thời không thể thoát ra được.
Dương Tâm bám vào bên tai ông ấy nói thầm hai câu, sau đó tìm khe hở chen ra ngoài.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mới đi ra, Dương Tùy Ý đã tìm tới cô.
“Chị Dương, có phát hiện mới.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dương Tâm nhíu mày, lôi kéo cậu nhóc lui qua một bên.
“Phát hiện gì?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Dương Nhã vừa xong đang bỏ thứ gì đó vào nước trái cây của cô nhỏ.”
Ánh mắt Dương Tâm run lên, nhanh chóng hỏi: “Con bé uống chưa?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tiểu gia hỏa trừng mắt nhìn, trong ánh mắt lộ ra một tia sáng đầy thông minh, lộ ra trí tuệ tìm ẩn.
“Con có ý để Tùy Tâm đi tìm cô nhỏ, để cô nhỏ mang con bé đi toilet, chính là muốn nhìn một chút xem Dương Nhã có thể cho thuốc vào trong nước trái cây của cô nhỏ không, kết quả thử một lần cô ta đã lộ ra chân ngựa.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hai mắt Dương Tâm tỏa sáng, tán thành: “Thằng nhóc nhà con được đấy, thế mà sử dụng chiêu đánh đòn phủ đầu, còn chờ xem ám chiêu của Dương Nhã, còn không bằng chủ động đưa đến trước mặt cô ta, để cô ta hướng mũ chui vào bên trong, không sai không sai, thật sự là càng ngày càng có trí thông minh của mẹ con rồi đấy.”
Dương Tùy Ý liếc mắt.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Người phụ nữ này lại đang nói ngược khen mình thông minh đây, thật sự là không còn mặt mũi nữa mà.
“Vậy phải làm sao bây giờ, cô ta đã hạ độc, nếu mà Tùy Tâm không uống sao cô ta có thể an tâm báo cáo với Bạch Trác?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dương Tâm đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt của cậu bé, cười gần nói: “Đừng quên mẹ của con là nhà thôi miên ‘Mờ mịt’ quốc tế đấy, mẽ sẽ đi thôi miên cô ta, để trong tiềm thức của cô ta nhận định Tùy Tâm và con đã uống nước trái cây đo cô ta hạ độc.”
Dương Tùy Ý đưa cho cô một ngón tay cái: “Chị Dương thật giỏi, người tàn nhẫn không nhiều, con phục, thật phục.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Bớt nói nhảm, nhanh đi tới toilet tìm Tùy Tâm, sau đó mang theo con bé đi tới chỗ của Dương Nhã, chúng ta diễn trò hay cho cô ta nhìn, nhớ kỹ, đừng để cho Lục Thanh Thanh cũng phát hiện ra, chuyện này không thể để cho người ngoài biết, hiểu chưa?”
Tiểu gia hỏa giơ tay thành động tác Ok: “Chị Dương yên tâm, con sẽ tìm cách đẩy cô nhỏ ra.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Danh viện tịch.
Dương Nhã ngồi tại chỗ gần nửa giờ vẫn như cũ không đợi được Lục Thanh Thanh mang theo đứa nhỏ kia đi ra, trong lòng khó tránh khỏi có chút nóng nảy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Bà Lục, chúng ta đi ra sân nhảy đi dạo một vòng đi, vũ hội có vẻ sắp bắt đầu rồi.”
Có người phụ nữ đã có chồng đi lên bắt chuyện, Dương Nhã có chút mạnh bạo phất tay áo: “Muốn đi thì cô đi, đừng ở đây mà làm phiền tôi.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trên mặt người phụ nữ hiện lên một kia xấu hỗ, không nhịn được nhìn vào cô ta: Chảnh cái gì chứ, đến bây giờ tổng giám đốc Lục vẫn chưa từng mở mắt nhìn qua cô? Đêm nay nhân vật chính là Dương Tâm, ánh mắt của anh ấy toàn bộ đã bị cô ấy hấp dẫn đi, tiếp theo không lâu đâu sợ là muốn cho chị gái cô thoái vị.
“Cô nói thầm cái gì đấy?” Ánh mắt Dương Nhã quét ngang qua, dọa cho người phụ nữ kia phải vội vàng xoay người rời đỉ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc này, Dương Tùy Ý lôi kéo Dương Tùy Tâm đi tới bên này, vừa đi vừa nói: “Tùy Tâm, anh khát nước, đợi lát nữa em đi lấy cho anh một chén nước trái cây lại đây.”
Cô nhóc nhỏ liếc mắt, hung hăng nói: “Anh không tay sao, sao không tự mình đi lấy đi?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi Dương Nhã nghe thấy cuộc đối thoại của hai anh em, ánh mắt đột nhiên sáng lên, bưng ly nước trái cây của mình đưa tới trước mặt Dương Tùy Ý: “Đây là của cô khi nãy, vẫn chưa có động đến đâu, hai đứa không ngại thì cứ uống trước đi.”
Dương Tùy Ý hơi híp mắt, trầm mặc một lát sau đó mới hừ hừ nói: “Uống thì uống, tôi còn sợ cô ở trước mặt mọi người hạ độc chết tôi hay sao?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nói xong, cậu bé đưa tay nhận lấy ly nước đề cao ở trước mặt cô ta đưa tới, vừa mới chuẩn bị ngửa đầu lên uống vào, bên cạnh lại xuất hiện một cái tay ngăn cản cậu bé.
“Anh ơi, cái người phụ nữ ác độc này nói không chừng thực sự sẽ hạ độc chết anh đấy, đừng uống thứ gì cô ta đưa cho, xảy ra mạng người đấy.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nói xong, cô ta đưa ra lấy đồ uống của mình đưa tới trước mặt cậu bé: “Đây là của cô, cháu cứ uống của cô đi.”
Trong đáy lòng Dương Nhã xẹt qua một tia mỉa mai.
Uống ly kia càng tốt hơn.
Một lần có thể hạ độc chết hai đứa.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đang lúc cô ta dương dương đắc ý nghĩ đến hai đứa nhỏ trước mắt này mỗi đứa một ngụm, cùng nhau uống hết ly nước trái cây kia sau đó có thể viên mãn giao nộp kết quả cho Bạch Trác, bên tai đột nhiên truyền đến một cái búng tay.
Cô ta vô thức quay đầu nhìn lại, bốn mắt nhìn nhau, cô nhìn thấy một đôi mắt đen nhánh giống như vũ trụ mênh mông.
Chỉ một chút, tất cả thần kinh của cô ta đều bị hai con mắt kia như là vòng xoáy hấp dẫn cuốn vào.
Dương Tâm cong môi cười một tiếng, tiến đến bên tai cô ta nói nhỏ vài câu, cưỡng ép ý thức của mình rót vào trong óc cô ta.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi làm xong tất cả, cô hướng về phía Dương Tùy Ý gật đầu.
Tiểu gia hỏa hiểu ý, nhanh chóng đồ ly nước trái cây trong tay vào dưới gầm bàn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chờ đến lúc thần chí Dương Nhã khôi phục lại, nhìn thấy hai đứa nhỏ nghiệt chủng đang cãi lộn.
“Dương Tùy Ý, thế mà anh lại uống hết toàn bộ, tốt xấu cũng phải thừa cho em một chút chứ.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Không cho em còn lại một ngụm sao, không khác nhau, uống nhiều quá rồi muốn chạy tới toilet.”
Môi đỏ của Dương Nhã hơi cong lên, trong đầu có một âm thanh không ngừng nói cho cô ta nghe, hai đứa Tiểu Tânp chủng này đã uống lu nước trái cây kia rồi, tất cả đều uống nữa.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dương Tâm, lần này tôi nhìn xem làm sao cô trốn được.