Lâm Thanh đang mỉm cười nhìn Trần Uyên, máu tươi từ từ chảy ra từ khóe miệng của anh ta.
Trần Uyên từ từ nhìn xuống, cô nhìn thấy trên ngực của Lâm Thanh có một vũng máu, máu tươi từ đó chảy ra ngoài ầm ầm giống như vòi nước máy vậy ấy “Anh, anh, anh…”
Lâm Thanh giơ tay lên vuốt ve gương mặt của Trần Uyên, anh ta khàn giọng lên tiếng: “Ngoan, đừng sợ, bên ngoài lạnh lắm em mau chóng quay về căn cứ điều trị đi.”
Nói xong Lâm Thanh giãy dụa muốn xoay người rời đi.
Trần Uyên òa lên một tiếng rồi bật khóc nức nở, cô không dám chạm vào Lâm Thanh, cô cố chấp nắm chặt lấy góc áo của anh ta.
“Lâm Thanh, anh đừng đi mà, anh đứng im đi, tôi sợ sau này sẽ không còn gặp được anh nữa. Bố mẹ tôi đều đã đi cả rồi, trên đời này chỉ còn lại một mình tôi thôi. Nếu như anh cũng đi theo bọn họ tôi phải làm sao bây giờ? Tôi sẽ không thể sống nổi mất, tôi thật sự sẽ không thể sống nổi mất, tôi xin anh đấy, xin anh đừng có chuyện gì cả, đừng xảy ra chuyện gì cả.”
Lâm Thanh thở dài một tiếng, một nhát dao kia đã đâm sượt qua trái tim của anh ta rồi, anh ta không biết mình có thể sống được nữa hay không.
Thế nên… “Chúng ta cũng đã ly hôn với nhau rồi, hiện giờ em không còn là vợ của anh nữa, chuyện em sống hay chết thì liên quan gì tới anh đâu? Cút đi, bây giờ em hãy nhanh chóng cút khỏi tầm mắt của anh đi. Anh không muốn trông thấy em nữa, cả đời này anh cũng không muốn trông thấy em nữa.”
Trần Uyên khóc rất đau lòng, cô không dám buông tay ra một giây phút nào, cô nắm chặt lấy góc áo của Lâm Thanh, vừa khóc vừa nói: “Lâm Thanh, anh đừng như vậy mà, anh đừng như thế được không, việc này thật sự quá tàn nhẫn đối với tôi. Không phải anh luôn miệng nói yêu tôi sao? Bây giờ anh lại muốn móc mất trái tim của tôi đi sao? Nếu như một người không còn trái tim nữa thì người ấy phải sống như thế nào đây.”
Lâm Thanh đang cố gắng hết kìm nén cảm giác muốn nôn, cuối cùng anh ta không thể nào kìm nén được nữa mà nôn ra một ngụm máu tươi.
Lâm Thanh lảo đảo lùi về phía sau vài bước rồi sau đó anh ta chậm rãi giơ tay ra ôm lấy Trần Uyên.
Lâm Thanh nói bên tai Trần Uyên rằng: “Ngoan nhé, em nhất định phải cố gắng sống tiếp, chỉ có sống sót mới có hy vọng thôi. Chẳng phải em nói mấy chục năm trước đều là anh dây dưa với em sao? Bây giờ anh sẽ không làm phiền em được nữa rồi, em có thể bắt đầu một cuộc sống mới thật tốt được rồi. Như thế rất tốt, thật sự rất tốt.”
Lâm Thanh nói xong thì từ từ nhắm chặt đôi mắt lại, hai chân anh ta mềm nhũn rồi sau đó anh ta ngã vật ra đất.
“Không.”
Một tiếng kêu la thảm thiết vang lên giữa bầu trời lạnh giá đầy tuyết.
Giống như là ngày tận thế không tìm được một con đường để thoát thân.
Lại giống như ác quỷ từ mười tám tầng địa ngục bò lên, đang kêu gào thảm thiết vậy.
Căn cứ điều trị.
Dương Tâm đang nghe điện thoại, cũng không biết đối phương đã nói cái gì mà cô đang ngồi trên sô pha thì bật ngay dậy.
“Được rồi, tớ biết rồi, cậu nhanh chóng bảo bọn họ đưa người tới căn cứ điều trị của Triệu An đi, tớ sẽ chuẩn bị xong việc phẫu thuật, anh ta đến cái là chúng tớ có thể tiến hành phẫu thuật được rồi.”
Là Trần Uyên gọi điện thoại tới, cô kể sơ qua tình hình cho Dương Tâm nghe.
Dương Tâm không ngờ Trần Nhiên lại điên rồ như thế, ngay cả em gái ruột của mình mà anh ta cũng không tha nữa.
Nếu như không phải là Lâm Thanh chạy tới đỡ một đao cho Trần Uyên thì người chết tại chỗ lúc này sẽ là Trần Uyên.