Trần Cát Phượng nghe xong, không nhịn được cười phá lên: “Ồ, đã nhiều năm như vậy, không ngờ ông vẫn ngây thơ đến thế. Ông tưởng bọn tôi chạy thoát, Dương Tâm sẽ không truy cứu sao?”
“Không, đứa con gái nuôi tốt lành của ông ấy, cho dù đuổi tới chân trời góc biển, nó cũng phải tự tay giết chết con gái ruột của ông. Nếu ông còn là đàn ông thì trước khi chết nên làm vài chuyện có ích đi.”
Dương Thành cắn răng, sau một hồi im lặng mới hỏi: “Bà muốn tôi làm gì?”
Tiếng cười của Trần Cát Phượng bỗng chốc trở nên quái gở.
“Rất đơn giản. Khi rời Hải Thành, tôi đã nhờ người đến gặp con gái út của ông là cô hai Dương Nhã, đưa cho nó một lọ thuốc độc thất truyền đã lâu, khó lòng giải được. Nếu ông muốn diệt trừ hậu họa vĩnh viễn cho Thanh Vi thì hạ độc Dương Tâm.”
Dương Thành đột ngột cất cao giọng, giận dữ quát: “Dương Tâm có năng lực đến đâu, chẳng lẽ bà còn chưa nếm mùi đủ à? Bà dựa vào cái gì mà cho rằng tôi có thể hạ độc nó?”
Trần Cát Phượng cười nhẹ: “Nó nghe nói ông sắp chết, chắc chắn sẽ chạy về gặp ông lần cuối. Ông sám hối trước mặt nó, thừa dịp nó cảnh giác thì bảo uống một ly, nó không từ chối đâu, làm vậy thuốc độc sẽ vào cơ thể nó không phải sao?”
Dương Thành không nói gì.
Bấy giờ màn hình chợt lóe lên, Trần Cát Phượng biến mất, khuôn mặt Thẩm Thanh Vi đập vào mắt ông ta.
“Thanh Vi, Thanh Vi con không sao chứ?”
Thẩm Thanh Vi khóc thút thít, sau đó bật khóc nức nở: “Bố ơi, bố cứu con có được không? Con đối đầu với Dương Tâm ở mọi nơi, ả sẽ đuổi giết con khắp thế giới! Chẳng lẽ bố định trơ mắt nhìn con gái chết trong tay ả sao?”
Dương Thành đang do dự đấu tranh, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Thanh Vi khóc lóc cầu xin, tình thương của người bố hoàn toàn bị thúc đẩy trỗi dậy.
“Được, con đã gọi bố rồi. Làm một người bố, đương nhiên bố sẽ diệt trừ mọi thứ cản trở con, con cứ ở chờ tin tức tốt đi.”
Dứt lời, ông ta cắt ngang cuộc trò chuyện, sau đó gọi quản gia: “Quản… quản gia, mau gọi cô hai đến đây.”
Tiếng cười duyên dáng vang lên ngoài cửa: “Không cần đâu, con đến rồi, cầm theo cả thứ mà bố cần đây.”
Dương Thành hơi cúi đầu.
Đến giờ ông ta vẫn không thể nào đối mặt với con gái.
Làm sao Dương Thành dám nhìn cô ta?
Bố và con gái ruột xảy ra chuyện xấu xa như vậy, cho dù đến chết cũng không dám đối mặt.
Dương Nhã thấy Dương Thành không dám nhìn mình, cô ta cười khẩy, không hề để ý mà nói: “Nếu bố sinh lòng thương xót Dương Tâm tức là tàn nhẫn với con và Thẩm Thanh Vi.”
“Nhớ kỹ, nếu bố không thể hạ độc Dương Tâm thì con đành phải tự mình ra tay, đến lúc đó con bị ả giết chết, tất cả đều là lỗi của bố.”
Dương Thành siết chặt lọ thuốc, cả người run lẩy bẩy.
“Được, như các người mong muốn, tôi sẽ kéo nó cùng xuống địa ngục để các người được sống yên ổn.”
Sau khi Dương Nhã rời khỏi phòng điều trị, Dương Thành liền đưa lọ thuốc độc trong tay cho quản gia ở bên cạnh.
“Biết phải làm như thế nào rồi chứ?”
Quản gia gật đầu nói: “Biết rồi ạ.”