Thẩm Thành không nói gì, đáy mắt lóe lên một tia giết chóc.
Bình thường bên ngoài hay nhận xét anh ta an tĩnh hiểu chuyện, dịu dàng như ngọc, chỉ cần đừng động đến đứa bé trong bụng Hải Cẩn, anh ta đều có thể cười cười vui vẻ bỏ qua.
Gia tộc Hải Nhân mà giúp lão già kia lần này thì coi như đã chạm đến giới hạn cho phép của Thẩm Thành.
Anh ta nhất định bắt bọn chúng nợ máu phải trả bằng máu, nếu không thật uổng cho cái danh người cầm quyền gia đình có truyền thống về y dược.
Biệt thự tư nhân ngoại thành.
Trong phòng khách.
Thẩm Thanh Vi nhìn Trần Cát Phượng đang ngồi trên ghế sô pha thưởng thức rượu vang đỏ, nghiêm túc hỏi: “Dương Tâm sẽ nhanh chóng rơi vào bẫy mà mẹ đã bày ra. Chờ sau khi cô ta chết, Tô Yến cũng hết giá trị lợi dụng, mẹ định khi nào thì trừ khử cô ta?”
Trần Cát Phượng nhếch miệng cười thâm hiểm, sau đó thản nhiên đáp: “Mẹ đã sắp xếp xong rồi, trong số những người phục kích Dương Tâm có cả người mẹ cài vào. Sau khi giết Dương Tâm xong, bọn họ sẽ quay ra xử gọn luôn Tô Yến, đến lúc đó cả hai cùng chết, thắng lợi hoàn toàn thuộc về mẹ, con nói xem?”
Bà ta nói?
Bà ta nói rất đúng.
Kế hoạch này vừa có thể loại trừ được Dương Tâm, vừa giải quyết được Tô Yến, một mũi tên bắn chết hai con chim, chấm dứt tuyệt đối hậu hoạ về sau, không có gì hoàn hảo bằng kế hoạch này.
“Con thấy kế hoạch này của mẹ rất hay, như vậy là những trở ngại trước mặt con đều sẽ được loại bỏ hết. Việc cần làm tiếp theo là để con đến bên cạnh Lục Gia Bách, có điều… Con nên lấy tư cách gì ở bên cạnh anh ấy đây?”
Trần Cát Phượng nhếch miệng cười, thản nhiên nói: “Con đừng quên, hiện giờ cậu ấy đã mất trí nhớ, quên hết những gì liên quan đến Dương Tâm. Với lại cậu ta vẫn nhớ con chính là ân nhân cứu mạng năm đó. Cậu ấy mang ơn con như vậy, con còn sợ mình không được đối xử tử tế sao? Không còn Dương Tâm là kỳ đà cản mũi, chỉ cần con cố gắng quan tâm yêu chiều một chút, sớm muộn cậu ấy cũng chấp nhận con thôi.”
Thẩm Thanh Vi nghe vậy thì vui mừng ra mặt, đúng rồi, sao cô ta lại có thể quên mất chuyện này chứ?
Lục Gia Bách hiện đã mất trí nhớ, làm gì còn nhớ Dương Tâm và những chuyện đã từng liên quan đến cô ta nữa?
Lục Gia Bách vốn dĩ vẫn coi cô ta như ân nhân cứu mạng từ trước tới giờ, nếu không phải Dương Tâm chen ngang thì liệu cô ta có đi đến kết cục thảm hại như ngày hôm nay?
Bây giờ không còn Dương Tâm quấy rầy nữa, cô ta dùng thân phận ân nhân cứu mạng mà quay về bên cạnh Lục Gia Bách, dùng thủ đoạn của mình nhất định sẽ giành được sự yêu chiều của Lục Gia Bách.
Ngày trước là do không có cơ hội, là ông trời không cho cô ta cơ hội như thế này, vẫn luôn là Dương Tâm được hưởng quyền lợi, muốn làm gì thì làm.
Giờ đây, thời cơ đã tới, cô ta nhất định sẽ bám lấy Lục Gia Bách không buông, không cho người đàn bà khác có cơ hội chen chân vào giữa bọn họ.
“Cảm ơn mẹ đã nhắc nhớ, con biết mình nên làm gì, vậy tiếp theo con sẽ đợi tin tốt từ mẹ. Nếu như Dương Tâm và Tô Yến đều chết, vậy con sẽ có cơ hội ở bên cạnh Gia Bách. Chỉ cần có được anh ấy, con nhất định sẽ làm mọi cách để anh ấy một lòng với con.”
Trần Cát Phượng ừ nhẹ một tiếng.
“Mấy năm nay không có mẹ bên cạnh, con đã phải chịu quá nhiều thiệt thòi. Giờ đây con cũng đã trưởng thành, không cần mẹ phải bù đắp nữa. Dù sao cũng không còn nhỏ, không còn cần đến sự yêu thương bao bọc của mẹ, mẹ cũng chẳng có gì cho con. Điều duy nhất mẹ có thể làm cho con chính là giúp con trở thành nữ gia chủ nhà họ Lục và là nữ chủ nhân đế quốc Ám Long. Có được hai thân phận này, con sẽ không bị người ta ức hiếp, sẽ trở thành người phụ nữ quyền lực nhất trên đời. Coi như là mẹ đang bù đắp cho con những tháng ngày không có mẹ bên cạnh, còn con đường sau đó phải dựa vào con. Mẹ chỉ có thể giúp con được đến thế thôi, về phần có thể nắm giữ được trái tim Lục Gia Bách hay không, còn phải xem thủ đoạn cũng như may mắn của con rồi.”