Sắc mặt Trần Nhiên lúc này tối lại, giọng nói tức giận: “Đây là chuyện trong nhà của bọn tao, đâu có liên quan gì đến người ngoài như mày đâu? Còn không mau biến ra ngoài cho tao.”
Dương Tâm chậc chậc hai tiếng, nhìn quanh đây một vòng, rồi đột nhiên cất cao giọng: “Ông Trần à, tôi biết rõ hồn của ông vẫn chưa rời đi. Vậy thì có phải ông nên ra mặt dạy dỗ đưa con bất hiếu này một chút không?”
Trần Nhiên sợ tới mức run hết cả người, vội vàng nhìn xung quanh.
“Mày, mày đừng có nói hươu nói vượn như vậy. Tao không có tin mấy cái quỷ thần gì đó đâu. Mày đừng có ở đó mà giả thần giả quỷ.”
“Không tin sao?” Dương Tâm nhếch mày cười: “Không tin mà lại sợ đến run người à? Cậu Trần nên biết tôi là người kế thừa của tông sư Vô Trần. Mà Vô Trần là ai chắc anh cũng biết rõ rồi. Gọi hồn đối với ông ấy chỉ đơn giản như búng ngón tay vậy.”
“Tôi thân là học trò của ông ấy, cũng vừa mới học được chiêu này. Hay là bây giờ tôi cho bố anh gặp anh một chút để anh và ông ấy nói vài ba câu đạo lý ha?”
Trần Nhiên sợ đến mức hai chân mềm nhũn, khó khăn vịn vào giá sách mới có thể đứng vững được.
“Mày, mày cố tình tỏ vẻ huyền bí. Tao không tin ban ngày mà mày có thể gọi hồn được.”
Dương Tâm nhếch môi một cái, chậm rãi lấy từ trong túi ra một tờ bùa chú: “Anh có thể thử xem. Tôi chắc chắn một giây sau bố của anh sẽ đứng trước mặt anh, dạy dỗ lại đứa con bất hiếu này.”
Trần Nhiên không đứng nổi nữa, ngồi bệt ra sàn nhà, nhìn chằm chằm vào tờ bùa chú trên tay Dương Tâm, giọng nói run run: “Mày, mày đừng làm phép! Tao, tao, tin, tin rồi. Mày nói đi, mày muốn tao làm cái gì hả?”
Dương Tâm vuốt vuốt tờ bùa trong tay, nhẹ nhàng nói: “Đi ra ngoài tiếp khách, chôn cất bố của anh đàng hoàng đi. Nếu không, đêm nay ông ấy sẽ đến kiếm anh, phá cho anh không có nổi một ngày bình yên nào hết.”
Trần Nhiên dám không nghe theo sao?
Không dám!
Không phải anh ta không biết rõ Dương Tâm có nhiều thủ đoạn.
Người phụ nữ này nói có thể gọi hồn được thì nhất định sẽ gọi hồn được.
Dù sao sư phụ của cô cũng là đại sư phong thủy Vô Trần. Giống như cô đã nói, việc gọi hồn chỉ đơn giản như búng tay vậy.
“Được thôi, tao đi, tao đi sắp xếp tang lễ đây. Mày, mày đừng có để cho ông già kia đi ra đây!”
Nhìn theo bóng lưng Trần Nhiên lảo đảo rời đi, Dương Tâm bất đắc dĩ thở dài một cái: “Ai cũng đều nói nuôi con để dưỡng già, thế con cháu khốn nạn như vậy, nói gì đến dưỡng già? Nói gì đến lo ma chay nữa chứ?”
Trần Uyên bước đến trước mặt Dương Tâm, nức nở nói: “Tâm à, cảm ơn mày. Nếu như không có mày, tao thật sự không biết phải làm sao nữa.”
Dương Tâm đưa tay ra vỗ vỗ lên vai cô.
“Kẻ xấu sẽ có cách trị của kẻ xấu. Nhưng mà tụi mày lại không thể dùng cách xấu để trị anh ta được nên chỉ có thể dùng mấy cách cứng rắn như vậy. Nhưng anh ta vẫn còn oán hận gia đình này lắm, tụi mày thật sự muốn đưa anh ta ra khỏi ngục sao? Một khi anh ta ra khỏi tù, chắc chắn sẽ có rất nhiều tai hoạ.”
Trần Uyên cười chua chát: “Tao đã đồng ý anh ta rồi thì sẽ làm thỏa mãn yêu cầu đó. Nếu sau khi anh ta ra tù vẫn còn làm loạn, phạm vào pháp luật sẽ bị trừng phạt. Đến lúc đó, anh ta sống hay chết cũng không liên quan đến tao.”
“…”
Quán cà phê.
Lầu hai, nơi gần cửa sổ.
Dương Thành có chút gấp gáp nhìn cô gái đối diện, nói cẩn thận từng chữ một: “Thanh, Thanh Vi, chúng ta…”
Không đợi ông ta nói xong, Thẩm Thành Vi đã cắt ngang: “Chúng ta không có quan hệ gì cả. Ông Dương đừng nói bậy bạ, kẻo gây thêm phiền phức cho tôi.”
Một người giàu có bình thường cũng ảo tưởng có quan hệ bố con với cô ta ư?
Nực cười!
Lý do Thẩm Thanh Vi nhận Trần Cát Phượng là mẹ bởi vì bà ta có khả năng giúp cô ta đạt được những gì cô ta mong muốn. Còn ông già này đây thì có thể giúp gì được chứ?
Cái gì cũng không cho cô ta được gì cả.
Mà nếu như đã không cho được gì thì cô ta mắc gì phải nhận ra ông ta chứ?