Cơm nước xong xuôi, Lý Cầm rửa bát nói anh họ Tần An đã về, lúc nãy còn qua tìm.
Tần An như chợt nhớ ra điều gì, đi như chạy khỏi nhà, mẹ gọi không kịp.
Nhà của bác cả ở nông thôn, nói thế chứ thực ra cách khu tập thể không xa lắm vì nhà Tần An mới được liệt vào khu thị trấn gần đây thôi, trước kia cũng là vùng nông thôn, rời nhà khoảng mười phút là gần như thỉ thấy đồng ruộng, không còn phố xá nữa.
Từ xa xa trong khu nhà đất mái ngói một tầng thấp lè tè của nông hộ, đột nhiên xuất hiện căn nhà mái bằng hai tầng bằng tường gạch vô cùng bắt mắt, đó chính là nhà bác cả.
Chưa tới nhà bác cả, Tần An đã nghe thấy cái giọng oang oang của anh họ mình, anh họ mới trên hai mươi tuổi song đã sở hữu một mỏ than, kiếm được không ít tiền. Cũng chính cái mỏ than này một tuần sau, tuần thứ hai sau khi y khai giảng, mỏ sập, chôn vùi anh họ dưới đó, Tần An vội vàng tới nhà bác cả là vì chuyện này.
“ Tần An tới rồi hả, đã ăn cơm chưa?” Vợ bác cả là phụ nữ trung niên phốp pháp, cười vẫy tay:” Hôm nay anh cháu về, bác làm cơm ngon lắm, ăn rồi cũng ăn thêm một ít đi.”
“ Thôi ạ, cháu no lắm, mọi người ăn cơm, cháu chơi với Tần Thấm, Tần Viên.”
“ Chú, bế bế.” Tần Viên bập bẹ tập nói vươn tay ra, nó rất quấn Tần An:
“ Tùy nó, mọi người ăn cơm thôi.” Bác cả Tần Hữu Lượng phẩy tay, là người thân trong nhà cả, chẳng cần khách khí:
Chị họ Tần Manh thì vừa ăn vừa chúi mũi xem TV, chỉ vẫy tay tượng trưng với y một cái.
Tần Thấm là cô bé ba tuổi, bụ bấm xinh xắn, Tần Viên là bé trai tầm hai tuổi, mũm mĩm đáng yêu, hai đứa con này của anh họ là niềm kiêu ngạo của bác cả, chỉ là được mẹ chúng chiều chuộng quá độ, thứ quỷ sứ thế hệ 9x này trở thành cơn đau đầu của cả nhà.
Chị dâu không đi bước nữa, nhưng có nhiều lời ong tiếng ve, làm vợ chồng bác cả phiền lòng, chưa tới 60 mà tóc bạc hết.
Tần An vừa chơi đùa với hai đứa cháu, vừa tính toán làm sao nói với anh họ chuyện mỏ sẽ sập.
Ăn cơm xong bác cả phải về nhà cũ, ông nội sống một mình, ông là người quật cường thủ cựu, lưu luyến đại viện tử từng khiến cả gia tộc bị đóng dấu địa chủ thời cách mạng văn hóa. Tần gia từ gia tộc lớn nhất trấn Thanh Sơn vì thế mà tan đàn xẻ nghé mỗi người một nơi, người ra tỉnh khác, lên cả phương bắc xa xôi, người thì chạy tới Đài Loan, nhà bị tịch thu mãi sau này mới được nhà nước trả lại. Từ đó ông nội không chịu rời ngôi nhà tổ tiên.
À, cũng chính vì Trần gia từng là nhà địa chủ, nên Tần An mới bị gọi là tiểu ác bá.
Ông nội tuổi rất cao, bất kỳ lúc nào cũng có thể nhắm mắt mà đi, bác cả cũng có hiếu, tối nào cũng về nhà cũ trông nom ông, tới sáng mới về nhà mình.
Vì thế mà vợ bác cả cũng có chút oán thán ông nội, nhưng chẳng có cách nào khác, mỗi ngày đều làm cơm mang tới cho ông nội trước rồi cả nhà mới ăn.
Chị dâu ăn qua loa sau đó đút cơm cho Tần Viên và Tần Thấm, hai đứa bé này chiều quen rồi, ăn cơm phải dỗ dành như tổ tông.
“ Tần An, cuối tuần sau cùng anh lên thành phố chơi không, tiện thể thăm cô hai chút.” Anh họ hút thuốc lá Ngọc Khê, những hơn hai mươi đồng một bao, người hút thứ thuốc lá này là có thể diện lắm rồi:
“ Cuối tuần sau, là ngày 14 ấy ạ, có việc gì thế anh?” Tần An bất ngờ lắm, y không quên ngày dỗ của anh họ, nếu anh họ không ở nhà, vậy là tránh được thảm kịch kia rồi:
“ À, đúng là 14 đấy, anh vừa mua một cái xe, thứ bảy đi lấy.” Anh họ sành điệu phả một hơi khói, đắc ý khoe:” Một chiếc santana, khi về thuê tài xế lái cho oai, thế nào hả?”
Tần An nhẹ người, có lẽ vì mình trở về, mọi thứ đều thay đổi rồi, mặc dù những công nhân kia vẫn gặp nạn, nhưng y mình có thể ngăn cản mọi bi kịch của thế giới, y không thể sắm vai đấng cứu thế:” Tiếc quá, cuối tuần em học thêm, có một lớp nghệ thuật, em ghi danh rồi.”
Anh họ xúi:” Trốn đi, theo anh chơi, lớp nghệ thuật à, thế nào cũng phải cần ít đồ gì đó, ví như học vẽ thì phải cần giá vẽ rồi bút vẽ, học nhạc thì cần ghi ta gì đó ... À cả piano nữa, cái đó thì anh chưa tặng em được rồi, vừa mua xe nên hơi kẹt tí, đợi khi em theo âm nhạc chuyên nghiệp, anh sẽ tặng.”
Tình cảm của hai anh em họ cực tốt, Tần An là con một, tất nhiên coi anh họ mình như anh ruột, anh họ từ nhỏ luôn bảo vệ y, cũng là kẻ đầu trò dạy hư y, chuyện phá làng phá xóm gì cũng dẫn theo, gây họa một mình gánh, Tần An đóng vai vô tội.
“ Hôm nay em vừa trốn học, về nhà còn suýt bị cha em đánh, vừa mới hứa với cha em là không trốn học nữa.”
Tần An không nhịn được cười, trong số thân thích của y, duy anh họ là không coi học hành ra gì, đại khái là vì bản thân học thì ít mà tiền thì kiếm nhiều nên cho rằng học nhiều vô ích.
Thời đại đó người giàu bật lên không ít, là thế hệ chỉ cần biết chữ ký là đủ làm giám đốc, bọn họ ít học, thậm chí còn không biết chữ, nhưng tài phú hơn người thường nhiều.
“ Thế thì thôi vậy, dù sao anh mua xe rồi, đi lại cũng thuận tiện, sau này có cơ hội anh em mình vi vu ... Khỏi bị cha em mắng.”
Anh họ bất giác đưa tay là sờ đầu, hắn cũng từng làm học sinh của Tần Hoài, người chú này cực kỳ nghiêm khắc, nhưng đòn roi chẳng dạy ra được một học sinh giỏi. Anh họ năm thứ ba sơ trung tức là bằng tuổi Tần An bây giờ, anh họ còn chưa xong đã bỏ học ra ngoài kiếm tiền, còn nói chịu không nổi chú suốt ngày dùng thước kẻ đánh vào đầu mình.
Ở nhà bác cả chơi một lúc Tần An về nhà, đường đi tối om om, chẳng có đèn đường, chỉ có thể dựa vào ánh sáng le lói hắt ra từ những ô cửa sổ xác định phương hướng, mặc dù Tần An không quen lắm, song chẳng làm khó được y, từ nhỏ được anh họ kéo đi tham gia đủ trò tai quái, lá gan sớm được tôi luyện rồi, cái gì không nói chứ, Tần gia bọn họ nổi tiếng to gan.