“ Chúng ta chơi trò chơi đi.” Hai con mắt vốn hay đờ đẫn sau cái kính to của Đường Mị xoay tròn, đột nhiên nổi hứng: “ Ngủ sớm đi.” Tần An chẳng có chút hứng thú nào hết: “ Tôi còn có một cuộc điện thoại ở công ty bên Mỹ, tham gia họp qua điện thoại, tôi ghét nhất là khi ngủ bị đánh thức, nên không ngủ nữa.” “ Vậy thong thả mà đợi, mai tôi phải đi học, cũng sắp thi Olympic rồi, kỳ thi cuối kỳ thành tích không cao, nếu thi Olympic không tốt nữa
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.