Tần An toàn thân thoát lực ngồi ngã ra sau, mồ hôi lạnh trên trán vẫn tuôn ra liên hồi, hai tay đã đông cứng không còn nghe sai bảo nữa. “ Mau vào lều ...” Diệp Trúc Lan dìu Tần An đứng lên, quay sang Tằng Phù Dung:” Chị, trời lạnh lắm, không thể để chị ấy nằm đó.” Trần Thiên Thiên vừa mới khôi phục, nói được vài câu là mất hết sức lực, không có cách nào nói mình không muốn cử động, để Tằng Phù Dung kéo vào lều, lòng nghĩ, nếu mình mà bị nội thương hay
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.