Tôn Tôn chăm chú nhìn lên trên bảng nghe giảng bài, Tần An chỉ thấy mặt bên, cái cằm thon thon, đôi mắt đẹp dài long lanh có phần u buồn lãnh đạm, thực ra cười lên như con hồ ly làm việc xấu, cái cô gái có nụ cười đáng yêu xấu xa ấy lúc này lạnh lùng băng giá, lãnh đạm kiêu ngạo.
Chỉ là, chỉ là tất cả chỉ là giấc mơ mà thôi, Tôn Tôn không còn nữa rồi, giấc mơ càng đẹp đẽ chỉ khiến thực tế càng tàn khốc.
Không quay đầu sang, Tôn Tôn biết Tần An đang nhìn mình, nhưng cô không thèm để ý.
Lên sơ trung nam nữ sẽ không ngồi cùng bàn nữa, chỉ có Tôn Tôn và Tần An là ngoại lệ. Tần Hoài nghĩ rằng, có bạn cùng bàn xinh đẹp như thế, con trai mình sẽ không suốt ngày chạy đi tìm Diệp Trúc Lan nghịch ngợm chơi bời điên khùng nữa, vả lại Tôn Tôn học giỏi lại còn là lớp trưởng trách nhiệm, có thể giúp nâng cao thành tích của con trai.
Vì điều này Tần Hoài không ngần ngại lạm dụng quyền lực giáo viên, đồng thời thuyết phục Tôn Tôn đồng ý.
Tôn Tôn thật ra không muốn, cô không thích thành nữ sinh duy nhất có bạn cùng bàn là con trai, nhưng là học sinh ngoan nghe lời giáo viên, Tần Hoài đã khổ công khuyên nhủ, cô chẳng thể từ chối được.
Mới chỉ mười bốn tuổi, Tôn Tôn phát dục hơn hẳn cô gái trong độ tuổi, thân hình nhỏ nhắn xinh xinh đã dần trở nên thon thả, bầu ngực hơi gồ lên đã cần phải mặc áo lót bảo vệ, eo liễu mảnh mai, thực sự mê người.
Cô cũng hiểu chút chuyện giữa người khác giới, mới đầu vờ không biết Tần An nhìn mình, nhưng Tần An quay hẳn đầu sang nhìn cô, làm bàn sau có tiếng xì xào. Tôn Tôn muốn giả vờ không được, quay đầu dùng ánh mắt cô cho rằng có sức uy hiếp nhất trừng lên nhìn Tần An.
Tân An cười mà lòng nhói đau, Tôn Tôn vẫn là Tôn Tôn, cái trừng mắt đầy phong tình ấy, bao nhiêu năm chẳng hề thay đổi.
“ Cậu ...”
Tôn Tôn tức điên quay đầu đi, cái tên Tần An này làm sao thế? Bị người ta trừng mắt rồi mà vẫn còn cười, sao trên đời lại có người mặt dày như vậy?
Đột nhiên Tôn Tôn hiểu được nỗi khổ của thầy Tần rồi, đứa con này của thầy thật sự là hết thuốc chữa.
“ Tần An!”
Tiếng quát lớn sau đó là có tiếng phì cười rúc rích cố kìm nén của đám con gái, vài ánh mắt khó chịu mấy đứa con trai, vài cái lắc đầu chán nản khinh bỉ của mấy đứa học sinh cụ non.
Tần Hoài ném cục phấn vào đầu con trai, mắt nhìn chằm chằm, cái thằng khiến người ta không yên tâm này, học ở lớp 68 suốt ngày cùng Diệp Trúc Lan quấn quít, thậm chí có tin đồn giữa giáo viên là con trai mình xu hướng yêu sớm, không ngờ vừa chuyển lớp đã chú ý tới cô bé khác.
Cũng may Tôn Tôn là học sinh ngoan nghiêm túc, không ham chơi như Diệp Trúc Lan, có thể tin tưởng giao trọng trách.
Tần An xoa xoa cái trán xưng lên cả cục, cha ra tay rất nặng, cục phấn gãy làm mấy phần, vừa xoa trán vừa cầm cục phần lên nhìn như phát hiện tân lục địa.
“ Được rồi, các em chú ý vào trang chín mốt cho tôi ...” Tần Hoài không nói thêm nữa, dù sao đây là ngày đầu chuyển lớp, ông chẳng hi vọng con trai có thể thay đổi được:
Thằng nhãi này, đợi đấy! Về nhà cho con biết tay.
Tần Hoài mặc dù không phải là giáo viên nhiều tuổi, nhưng kinh nghiệm lão thành, ở cái thời đại của ông, thanh niên mười tám tuổi đã bắt đầu mưu sinh gánh vác trọng trách trong gia đinh, thế nên Tần Hoài đã có gần hai mươi năm trong nghề.
Loại học sinh nào mà ông chưa từng gặp qua? Thậm chí còn từng dạy cả học sinh nhiều gấp đôi tuổi mình. Nhưng Tần Hoài thực sự chưa gặp cái thứ nào như con trai mình, ngay dưới vành mắt mình mà còn dám híp mắt nhìn bạn nữ cùng bàn?
Con trai mình trưởng thành hơi sớm, nhìn nó bám lấy Diệp Trúc Lan là thấy rồi, ông vẫn cho rằng có thể bóp chết kịp thời tình cảm manh nha đó, song giờ lại nó chú ý tới Tôn Tôn.
Dù yên tâm về Tôn Tôn, nhưng cơn đau đầu về con trai thì không bớt chút nào.
Trong lúc đó Tần An thực sự phát hiện ra tân lục địa rồi.
Cục phấn mà cha ném vào đầu khiến y thấy đau, trán bây giờ vẫn còn chút cảm giác tê tê.
Trong mơ làm sao lại biết đau, y thử lại rồi, còn tự cấu tới tím tay mình, thực sự không hề giống giấc mơ. Ngay cả trong giấc mơ hoang đường nhất Tần An cũng không dám tin là sự thực, nhìn đôi bàn tay trắng trẻo thiếu niên chứ không to lớn gân guốc, y hoang mang không hiểu mình đang ở trạng thái nào, song y khẳng định cô gái đang đứng bên cạnh trả lời câu hỏi là Tôn Tôn.
Tôn Tôn bằng xương bằng thịt.
Niềm vui tràn ngập cõi lòng, y thực sự muốn hét lên, dù làm Tôn Tôn sợ chết khiếp cũng muôn ôm chặt lấy cô, hôn vài cái cho đã.
Làm sao không vui cho được.
Diệp Trúc Lan là mối tình đầu của y, là bông hoa đầy gai thơm nhất, đẹp nhất, hoa tàn rồi, chỉ còn lại những chiếc gai hoắt, đâm lòng y nhỏ máu, để lại vết thương mãi mãi còn in sâu trong tâm trí.
Còn Tôn Tôn là gì?
Tôn Tôn như một túi nước nóng, ấm áp, có thể ôm vào lòng sưởi ấm lúc giá lạnh, đến khi nước trong túi lạnh rồi, không cần thêm nước nóng vào nữa, Tân An vẫn sống cuộc đời của mình, đi trên con đường của mình, rồi khi cần tới, vẫn có thể cho nước nóng vào, nó sẽ ấm nóng lòng người như cũ.
Tần An và Tôn Tôn vô số lần liên hệ với nhau, đều là những thời điểm mà y gặp trở ngại và sa sút, Tôn Tôn luôn ở bên cạnh, cùng y vượt qua ngày tháng tăm tối.
Một cô gái như thế, vậy mà vào lúc tuổi hoa đang muôn phần rực rỡ lại lìa bỏ cõi đời, để lại luyến tiếc vô hạn.
Suốt cả tiết học mỗi lần giáo viên quay viết bài lên bảng, Tôn Tôn lại ném Tần An cái lườm cháy mày.
Tần An lại như lợn chết không sợ nước sôi, mặt dày mày dạn cười, vô tâm vô tính, ánh mắt không rời Tôn Tôn lấy một tích tắc, tựa hồ chỉ sợ chớp mắt một cái thôi sẽ không còn thấy nữa.
Cuối cùng chuông reo hết tiết vang lên, Tần Hoài dặn dò đám học sinh vài cầu, nhìn con trai một ánh mắt cảnh cáo rồi rời lớp học.