Mục lục
Rung Động
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Môn thi đầu tiên là ngữ văn, Tần An đọc để một lượt, cảm giác không khó lắm, một số kiến thức thông thường về văn học có thể ứng phó, phiên dịch cổ văn thì là sở trường rồi, ngoài ra còn có một bài phân tích và một bài văn viết.

Văn viết chỉ yêu cầu sáu trăm chữ, Tần An quyết định làm trước.

Liêu Du tuyên bố bắt đầu tính giờ, ngồi trên bục giảng một lúc, sau đó đi xuống thị sát, khi đi qua chỗ Tần An, phát hiện ra y đang làm văn, trước khi thi các giáo viên đều dặn, trả lời những câu hỏi ngắn và dễ trước để kiếm điểm, bài làm văn để sau cùng, Tần An làm ngược lại. Cô thầm lắc đầu, chỉ đứa học sinh lười học không có kiến thức mới đem hết hi vọng gửi vào bài làm văn, hi vọng làm tốt để kiếm thêm điểm.

Nhìn đoạn văn Tần An viết, Liêu Du hơi nhíu mày, thằng nhóc này dám viết như thế trong bài thi sao?

Thi kiểm tra chất lượng không chuyên môn điều chỉnh chuông, thời gian là hai tết chín mươi phút, thêm vào thời gian nghỉ giữa hai tiếc, rất là sung túc.

Tần An làm văn và đáp đề xong thì còn chưa hết một tiết, giơ tay lên.

Liêu Du đi tới cúi đầu hỏi nhỏ:” Có chuyện gì?”

Xương quai xanh gợi cảm, làn da mịn màng trải ra trước mặt, mặt dây chuyện đeo trên dây xích bạc nho nhỏ không thõng xuống mà bị khe vú hun hút kẹp lấy, làm Tần An không khỏi suy nghĩ, nếu cho ngón tay vào đó liệu có rút ra được không?

Liêu Du vừa thẹn vừa giận, quên mất thằng bé này trưởng thành sớm, vội che cổ áo lại, cố gắng ức chế không mắng Tần An, đây là lớp học, cô cũng hơi chột dạ, vả lại với đứa học sinh dám nói câu "bắn ná vào mông cô". Ai mà biết mình mắng nó, nó còn nói những lời kinh người gì, lúc đó còn không phải mình mất mặt?

“ Em làm xong bài rồi, cô xem hộ em liệu được bao nhiêu điểm?” Tần An đưa bài thi cho Liêu Du:

Liêu Du rất cao, đùi thậm chí vượt qua bàn, chiếc váy bó ôm lấy bờ mông tròn vành vạnh vừa vặn với tầm mắt của Tần An, gây ra tác động thị giác mãnh liệt, làm Tần An giờ mới nhận ra, phần đẹp nhất trên cơ thể Liêu Du là đùi mới đúng, nếu mặc tất lưới chắc chắn giết người không dùng dao.

Không biết Tần An đang ngầm đánh giá mình, Liêu Du xem lướt qua bài thi của y, nói:” Chừng hơn hai mươi điểm, bài làm văn chỉ đáng không điểm.”

Phòng học rất yên tĩnh, chỉ có tiếng bút viết xoàn xoạt trên giấy, vì thế dù Liêu Du nói không to, vẫn có nhiều học sinh nghe thấy.

Diệp Trúc Lan quay đầu lại, ánh mắt đầy lo âu.

“ Không phải chứ ạ?” Tần An lấy lại bài thi, tuy còn rất nhiều khoảng trống, nhưng sao ngay cả năm mươi điểm cũng không được:

Là một giáo viên, không nên chấp học sinh mới đúng, nhưng thằng nhóc này đã không giữ phận học sinh, Liêu Du thấy mình không cần khách khí, lửa giận trong lòng coi như phát tiết được phần nào, chỉ bài làm văn:” Bài văn này chỉ đáng không điểm.”

Tần An gãi đầu, không nộp bài sớm, cũng không sửa bài, mà lấy một tờ giấy trắng ra vẽ vời linh tinh giết thời gian, giờ chỉ có thể hi vọng bài ngữ văn của mình không phải do Liêu Du chấm.

Môn thi thứ hai là tiếng Anh, giám thị là thầy Hoàng Diệu Hoa, giáo viên tiếng anh lớp 70, ông là ông giáo già dạy ngoại ngữ lâu năm, trước kia từng dạy cả tiếng Nga, rất có tiếng ở thị trấn Thanh Sơn.

Trước khi phát đề, Hoàng Diệu Hoa nói:” Đề thi lần này tương đối khó, có rất nhiều từ mới, nhưng nếu các em liên hệ với ngữ nghĩa của cả câu sẽ không khó đoán ra được, vì thế dù gặp từ không hiểu cũng đừng nản, thong thả làm bài thế nào cũng được điểm tốt.”

Đề thi phát ra, cả phòng im phăng phắc, Hoàng Diệu Hoa đi qua đi lại, thi thoảng dừng chân quan sát, ông không quan tâm những đứa học sinh khác có nhìn trộm bài của bạn không, chỉ quan tâm mấy đứa học trò cưng của mình, nhất là Chu Thanh Hà.

Tốc độ làm bài của học sinh lớp 70 rõ ràng nhanh hơn học sinh lớp khác, đề thi do Hoàng Diệu Hoa ra, học sinh của ông ta tương đối thích ứng với cách ra đề này.

Hử?

Con trai của Tần Hoài đang làm gì thế kia? Nó vẽ bậy à?

“ Cố gắng làm bài, không được bỏ, đừng để cha em mất mặt thêm nữa.” Đối với một giáo viên mà nói, nếu con trai thành tích kém cỏi ở chính môn mình dạy là chuyện vô cùng mất mặt, nếu con mình mà không dạy được thì còn dạy ai? Hoàng Diệu Hoa khẽ nhắc, ông còn là thầy giáo của Tần Hoài:

“ Em làm xong rồi mà.” Tần An lấy bái thì đưa cho Hoàng Diệu Hoa xem, lúc này mới được nửa tiếng:

Hoàng Diệu Hoa nửa tin nửa ngờ cầm bài thi lên xem, vừa xem vừa gật gù:” Được rồi, em ra ngoài đi, ở đây sẽ ảnh hưởng tới các bạn khác.”

Tần An lề mề lê chân ra khỏi phòng học, ra tới cửa thò đầu vào nhìn, Diệp Trúc An nháy mắt với y một cái, Tần An hiểu ý, chạy xuống thang đợi.

Ba lớp năm thứ ba đang thi còn năm thứ nhất và thứ hai đang học, Tần An một mình lang thang rất bắt mắt, nhiều giáo viên nhận ra y chỉ lắc đầu cảm thán thay cho Tần Hoài.

Đợi nửa tiếng thì Diệp Trúc Lan cũng chạy khỏi phòng học, cả hai nhanh chóng vượt qua vườn trè, tới bãi của mình, cây trà bốn phía vẫn tươi tốt rậm rạp bao phủ, đây là vùng trời nhỏ mà chỉ hai bọn họ biết.

Diệp Trúc Lan háo hức lấy hộp cơm từ trong cắp ra khoe:” Mình mang theo món ăn ngon này, cha mình đi công tác mang về đấy.”

Đó là cái hộp LOCK&LOCK hiếm có vào thời bấy giờ, một hàng tôm bóc vỏ xếp thành vòng tròn đẹp đẽ, thịt tôm chắc nịch, lấp lánh ánh dầu, dưới tôm là cơm trắng và dưa chuột cắt lát.

“ Đây là tôm Alaska, bạn nếm thử đi.” Diệp Trúc Lan gắp một con tôm đưa tới miệng Tần An:

“ Bạn ăn trước đi.” Tần An tránh sang một bên:

“ Vì sao?” Diệp Trúc Lan xụ mặt, sáng nay cô tốn công xếp hộp cơm thật đẹp mang tới ăn cùng với Tần An, vậy mà y lại chẳng để tâm, cho con tôm vào mồm, ngậm đũa, ngữ khí có chút dỗi:” Ăn thử đi, ngon thật mà.”

Lần này thì Tần An không từ chối nữa, ăn tôm rồi còn ngậm đũa không chịu buông, cười híp cả mắt lại.

Diệp Trúc Lan chẳng hiểu gì, sờ má mình, chẳng lẽ mình dính cái gì trên mặt ... Á, không phải, vầng đỏ lan ra khắp người, Diệp Trúc Lan vung tay đấm Tần An.

“ Hiểu rồi chứ, cái thói xấu ăn xong cứ ngậm đũa của bạn không tốt đâu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK