“ Mình cũng muốn đi ...” Diệp Trúc Lan càng nghĩ càng thấy mình đáng thương, chớp chớp mắt như chó con bị bỏ rơi: “ Bọn mình có đi chơi đâu, Tần An nói muốn quay quảng cáo cho công ty của cậu ấy, bảo mình đóng một người điếc.” Tôn Tôn hừ một tiếng, lần trước thì phải đóng trẻ con làm trò đáng yêu, giờ phải đóng người điếc, cô gái nào cũng có ước mơ làm diễn viên, nhưng mà đóng người điếc, lời thoại không có mấy, thê thảm: “ Vì sao lại đóng người điếc?” Diệp
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.