Mục lục
Rung Động
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuông xe đạp kêu leng keng, bánh xe quay vèo vèo, thiếu niên đạp xe khoan khoái, cô gái yên tĩnh ngồi sau, hai tay giữ chặt lấy mép váy trên đầu gối.

Ăn xong không để Quân Tử lái xe, Tần An chở Lý Tâm Lam về.

Đến ngoài khu tập thể, Tần An trả lại cho Lý Tâm Lam, không ngờ thấy mắt cô đỏe hoe, nốt tàng nhang trên cánh mũi giật khẽ, tựa hồ đang cố nén khóc.

“ Chị làm sao thế?” Tâm sự của nữ nhân khó hiểu, con gái đang tuổi dậy thì càng phức tạp, Tần An hoàn toàn không hiểu làm sao Lý Tâm Lam lại khóc, có chuyện gì xảy ra đâu chứ, dò hỏi:” Bị bụi vào mắt à?”

“ Em, em đi nói linh tinh với người ngoài gì đấy, chúng ta, rõ ràng, rõ ràng không phải ...” Lý Tâm Lam dậm chân, chạy sang một bên, ôm mặt ngồi xụp xuống chân tường:

Chuyện này mà cũng khóc được? Cùng chị An Thụy cũng nói đùa như thế mà, có vấn đề gì đâu, Tần An cũng ngồi xuống, nhổ một cọng cỏ đuôi chó, cọ lên má Lý Tâm Lam:” Em không nói như thế, người ta sao chịu giúp chúng ta?”

Lý Tâm Lam gạt cọng cỏ ra, quay mặt sang một bên, cảm thấy khóc trước mặt Tần An nhỏ hơn mình rất mất mặt, ủy khuất vô cùng.

“ Nếu chị bị Đồ Cương quấy nhiễu, người ta bằng vào cái gì mà giúp chị, không thân cũng chẳng quen, nhưng nếu chị là bạn gái em thì khác rồi.” Tần An kiên nhẫn giải thích, nghịch ngợm dùng cọ vào má Lý Tâm Lam:

Lý Tâm Lam bị cỏ làm ngứa ngáy, không nhịn được bật cười.

Tần An lè lưỡi lêu lêu:” Vừa khóc vừa cười, xấu hổ thế.”

“ Ai khóc chứ, bị bụi vào mắt.” Lý Tâm Lam cũng hơi xấu hổ, chẳng hiểu vì sao vừa rồi lại phản ứng mạnh như thế, hứ một tiếng quay đầu đi.

Tần An nhún vai bất lực.

Về tới nhà vui mừng phát hiện có khách, một mái tóc dài bóng mượt đi tới đâu cũng thành tâm điểm, khuôn mặt dịu dàng khiến người ta thấy bình yên, ngồi thẳng lưng trên ghế sô pha, hai tay để tự nhiên ở đầu gối, ung dung ưu nhã, thế gian độc nhất vô nhị, làm người ta gặp một lần khó quên, An Thủy!

“ Chị An Thủy, sao biết nhà em ở đây?” Tần An reo lên đá giày chạy ngay vào nhà:

“ Cứ ở trạch viện không tới bái phỏng chú dì thì thất lễ quá, không báo trước đã tới, hơi đường đột rồi.” An Thủy cười nhẹ:” Chị ra ngoài hỏi đường một chú lớn tuổi, chú ấy nói là biết nhà em, lại còn nhiệt tình đạp xe chở chị tới tận nơi nữa.”

“ Hì hì, mỹ nữ ai thấy cũng yêu như chị, tất nhiên là xe thấy xe chở rồi …” Tần An ném cặp sách xuống, ngồi luôn bên cạnh An Thủy:

“ Thằng bé này, mồm mép ba hoa, An Thủy, cháu ở lại ăn cơm nhé, để dì đi làm cơm.” Lý Cầm mắng con trai một tiếng, mặc dù không có quan hệ máu mủ với An Thủy, nhưng cô gái xinh đẹp gia giáo như thế, lại là vãn bối, có ai không thích, dù nói chuyện một lúc, bà đã thấy thân thiết rồi:

Tần An tuy vừa ăn một bữa, nhưng đánh chết cũng không nói ra, nếu không An Thủy sẽ không ở lại ăn cơm nữa.

“ Làm phiền dì quá.” An Thủy hơi cúi người đáp, vừa khách khí lại không quá mức xa lạ, làm người tiếp xúc với cô đều cảm thấy thoải mái dễ chịu:

“ Có gì mà phiền chứ.” Lý Cầm vui vẻ đứng dậy chuẩn bị cơm, còn trừng mắt cảnh cáo con trai không được ăn nói linh tinh, thằng bé này trước kia phá phách như quỷ, giờ ngoan ngoãn hơn, biết suy nghĩ một chút, lại chuyển sang mồm mép, thật không biết cái nào làm người ta đau đầu hơn:

An Thủy quay sang Tần Hoài:” Chú, trình độ tiếng Anh của em Tần An rất tốt, cháu thấy em nó sau này lên cao trung rồi có thể bắt đầu chuẩn bị để xin học bổng của đại học nước ngoài.”

Lúc này đi du học là chuyện cực kỳ vinh diệu, đừng nói tới có được học bổng của đại học nước ngoài, Tần Hoài không gửi gắm nhiều hi vọng vào con trai tới mức đó, nhưng lời An Thủy làm ông rất vui vẻ:” Bây giờ nó chuyện này còn sớm, nó chỉ có chút năng khiếu tiếng Anh, môn khác thì qua loa, ham chơi hơn ham học. An Thủy, chú nghe Hướng Sơn nói nhà cháu mới là đại cổ đông của công ty anh ấy à?”

“ Không ạ, chú Hướng Sơn mới là đại cổ đông, nhà cháu chỉ góp phần đợi chia hoa hồng thôi, chuyện quản lý kinh doanh đều do chú Hướng Sơn phụ trách. Cháu sau khi tốt nghiệp cao trung tới công ty làm việc lấy kinh nghiệm, nghe chú ấy nói muốn về Đại Lục, cháu xin đi theo, từ lâu cháu muốn tới bên này xem thế nào rồi.”

Tần An nắm lấy tay An Thủy đứng dậy:” Cha, chị An Thủy tới tìm con, nói chuyện với cha, chị ấy phải đóng giả người lớn, mệt lắm.”

Tần Hoài cười khổ, cái thằng bé này không rõ rốt cuộc nó giống ai, cứ thấy những cô bé xinh đẹp là bám dính lấy, làm ông chẳng biết phải nói gì.

“ Yên nào, chị có chuyện muốn nói với chú.”

An Thủy khẽ vỗ tay Tần An rụt tay lại, Tần Hoài ngạc nhiên nhìn con mình ngoan ngoãn ngồi xuống chờ đợi, đến lời mình nó cũng có nghe thế đâu.

An Thủy lấy từ túi da màu trắng sổ tiết kiệm đưa cho Tần Hoài.

“ Cái gì thế này?” Tần Hoài giống đa phần người thời đó, rất mẫn cảm với mấy thứ tài khoản ngân hàng.

“ Đây là sổ tiết kiệm mà cháu làm cho Tần An ở ngân hàng huyện.” An Thủy nhìn Tần An:” Em chưa nói với chú dì sao?”

“ Tần An, chuyện gì thế này?” Tần Hoài trở nên nghiêm khắc, đứa bé này nghịch ngợm đã đành, xưa nay ông cũng chỉ cho rằng con mình tính cách hoạt bát quá mức, không phải xấu, nhưng nếu nghĩ ra trò bàng môn tà đạo lừa tiền người khác thì không dung thứ được, Tần gia dù nghèo cũng không cần tiền bất nghĩa:

“ Là bộ tiểu thuyết ngắn con viết mà cha cũng đọc rồi đấy, lần trước con tới thăm ông nội, chị An Thủy tình cờ đọc được, kiến nghị con đem xuất bản, con nói còn bận học không cần, nên giao hết cho chị An Thủy làm, con cũng không biết chị ấy lại triển khai nhanh như vậy.”

Tần An cũng có chút tò mò trông đợi xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, đoán chừng chị An Thủy cũng không dễ dàng đâu, quá trình xuất bản Harry Potter rất khó khăn, nếu đúng theo quỹ tích cũ thì phải vài năm nữa nó mới ra đời.

“ Ra là thế ...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK