Hai người đi ra cổng trường, tới một ngã rẽ, Tần An đột nhiên ngồi xuống nhặt danh thiếp lên, mượn danh nghĩ người ta mà vứt danh thiếp đi cũng hơi ngại, cười ngượng với An Thủy:” Hôm nay coi như nợ anh ta một lần, đợi thi xong mời anh ta ăn cơm.” An Thủy thừa đoán ra tâm lý Tần An lúc đó thế nào, chỉ hơi buồn cười, khẽ hắng giọng một tiếng:” Tần An, chị phải nói với em chuyện này … Tề Vân Cách …” Tần An đứng lại, sao chị An Thủy lại ấp úng
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.