“ Cậu đùa tôi chắc?” Lý Hạo nghe Tần An khoa khoang xong thấy không thèm chấp loại này nữa, hắn là cán bộ học tập, thành tích cực kỳ ưu tú, Tần An mà có thành tích tốt hơn mình đã chẳng bị đuổi khỏi lớp 68, đem so bì với loại người này là hạ thấp bản thân:
“ Là anh hùng hảo hán thì trả lời một câu dứt khoát xem, dám cược không?” Tần An khích:
Nếu là đánh cược xem ai có thành tích tốt hơn thì Tôn Tôn không can dự, cô là lớp trưởng chứ không phải là bảo mẫu, chỉ là miệng lẩm bẩm gì đó giống như “trẻ con”, đám học sinh hiếu sự càng nhao nhao cổ vũ.
Lý Hạo khinh khỉnh đáp:” Nếu cậu có số môn đạt điểm cao hơn tôi thì chức cán bộ học tập nhường cậu làm.”
Tần An phẩy tay như đuổi ruồi: “ Chuyện đó không phải do cậu quyết định, tôi cũng không quan tâm tới chức cán bộ học tập. Nếu cậu thua chỉ cần đáp ứng làm một việc là đủ rồi.”
“ Được.” Lý Hạo không hỏi Tần An muốn mình làm cái gì, vì hắn hoàn toàn không thấy khả năng thua của mình, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tôn Tôn, lấy dũng khí nói:” Nếu cậu thua thì đừng ngồi cùng bàn với Tôn Tôn.”
“ Oa.” Hai nữ sinh ngồi bàn sau nắm tay nhau thiếu điều ré lên, thế này chẳng phải bày tỏ công khai rồi sao.
“ Tôi và Tần An cùng bàn là do thầy Tần chỉ định, cậu là cái gì mà lấy tôi ra đánh cược.” Tôn Tôn vỗ bàn, tự dưng lại kéo mình vào chuyện này, không giận sao được:
Lớp trưởng đại nhân giận rồi, cả lớp nín khe ngay, cả Lý Hạo cũng có chút sợ sệt.
Tần An cười híp cả mắt, khẽ vỗ lên mu bàn tay Tôn Tôn:” Yên tâm đi, mình thích ngồi cùng bạn lắm, sao chuyển chỗ được, có đuổi cũng không đi đâu.”
Tôn Tôn rụt tay lại như bị điện giật, vừa thẹn vừa giận, dính dáng tới cái tên mặt dày này đúng là xui xẻo, y nói như thể là mình lo không được ngồi cùng bàn với y nữa vậy.
Nhìn thấy Tần An dám cả gan đụng chạm vào Tôn Tôn, lửa giận trong lòng Lý Hạo cháy ngùn ngụt, quyết định rồi, thời gian còn lại tập trung học tập để bỏ thật xa Tần An, khiến y nhục nhã không dám ngồi cùng Tôn Tôn nữa.
Tiếng chuông reng reng báo giờ khiến lớp học huyên náo trở nên yên tĩnh, tiết học đầu tiên là môn vật lý, thầy Khuông Hải Hàm đồng thời cũng là chủ nhiệm giáo vụ vào lớp. Khác với những trường trung học trọng điểm cấp thành phố, cấp tỉnh, những chức vụ như hiệu trưởng, chủ nhiệm ủy ban khen thưởng kỷ luật, chủ nhiệm giáo vụ chỉ làm công tác hành chính, ở cái trường cấp thị trấn này, họ còn là giáo viên đứng lớp.
Môn vật lý được học từ năm thứ hai sơ trung, năm hai học về nguyên lý cơ bản của lực học, còn năm thứ ba học về điện.
Tần An cực kỳ thích học điện, còn nhớ sau khi học tới kiến thức mạch điện, thế là mỗi món đồ điện trong nhà như máy giặt, máy thu âm, thậm chí bóng đèn, công tơ cũng bị y tháo ra nghiên cứu.
Rất ghét cái công tơ tổng của khu tập thể thường xuyên quá tải, cầu chì đứt liên tục, sau khi biết nguyên lý hoạt động của cầu chì, Tần An liền thay nó bằng dây sắt, hậu quả là gây ra vụ hỏa hoạn nho nhỏ. Mặc dù không có tổn thất gì đáng kể, nhưng suốt một tuần y bị cha mẹ đưa tới từng nhà xin lỗi, tất nhiên không thể thiếu một trận đòn gần chết.
Sau này tổng kết lại Tần An thấy tri thức học tập thời sơ trung và cao trúng mới thực sự là tinh túy giáo dục ... Chỉ cần bỏ đi cái phần thi cử.
Tuy không theo chuyên ngành điện, nhưng về sau đồ điện trong nhà chỉ cần không phải hỏng hóc quá mức thì y đều có thể sửa được.
Như vậy môn vật lý chắc là không thành vấn đề.
Khuông Hải Hàm là một nam tử trung niên cao cao xương xương, tuổi cũng không chênh lệch với Tần Hoài là bao, giảng bài rất đặc sắc, dễ nghe dễ hiểu, là giáo viên giỏi, nhưng Tần Hoài lật vài trang sách liền thấy không cần nghe nữa rồi.
Nội dung một tiết học cơ bản tóm gọn trong ba bốn trang sách thôi.
Tần An lấy ra một tờ giấy trắng, bắt đầu viết viết vẽ vẽ lên đó.
Tôn Tôn thi thoảng đưa mắt nhìn, mới đầu chỉ nghĩ là Tần An lại không tập trung học tập rồi, định nhắc nhở thì nhin thấy đường véc tơ, tọa độ, cùng với một đống công thức tính toán, mới hiểu y đang ôn tập vật lý năm thứ hai.
Hết giờ học mà Tần An vẫn chưa dừng bút, nhưng trên trang giấy có thêm sơ đồ cầu tạo, không giống ôn tập lực học nữa.
“ Cậu vẽ cái gì mà suốt cả một tiết thế?” Kỳ thực tò mò mới là bản tính thật của Tôn Tôn, chẳng qua nhờ khuôn mặt lãnh đạm trời sinh mà lừa người khác mà thôi:
“ Mình muốn làm một cái ná, loại uy lực vô cùng, bách phát bách trúng ấy.” Tần An vẫn hết sức tập trung đo đạc kẻ vẽ, như đang làm một việc cực kỳ ghê gớm:
Tôn Tôn vỗ trán, Tần An hết thuốc chữa rồi, vậy mà mình còn nghĩ cậu ta đang ôn tập.
Sáng nay mặc dù hù được Đồ Cương một chút, nhưng Tần An không ngây thơ cho rằng chuyện này thế là qua.
Khác biệt lớn nhất giữa người thành niên và vị thành niên không phải ở sức mạnh cơ bắp, mà là người trưởng thành sau khi dung nhập vào xã hội, va chạm và tiếp xúc nhiều, làm họ có kinh nghiệm ứng phó được với các loại nguy cơ, độc lập giải quyết vấn đề, có thể kiểm soát tương đối cuộc sống xung quanh. Nói cách khác mức độ vừng vàng tâm lý hay tự tin một người phụ thuộc vào mức độ kiểm soát của người đó với cuộc sống của mình.
Người vị thành niên không như thế, phụ thuộc vào cha mẹ, không có nhiều vấn đề tự giải quyết được, dựa dẫm vào nhiều thứ, cũng không nắm bắt được các lợi thế cuộc sống để sử dụng, không chủ động kiểm sát được cuộc sống.
Cái loại lưu manh như Đồ Cương, mặc dù chỉ mười lăm tuổi, nhưng do nhà mở xưởng cơ khí, coi như phần nào va chạm cuộc sống, tương đương dùng được lực lượng mang tính xã hội, đó là nguyên nhân mà bọn trẻ con sợ hắn, hắn có ưu thế tâm lý cao hơn.