“ Á ... Hai người không biết xấu hổ ..” Diệp Trúc Lan rất giận, mới sáng ra đã thấy hai người kia ôm nhau, còn mình nằm một mình: “ Không phải tại mình, mình đang ngủ không biết gì hết.” Tôn Tôn chối phắt, đấm ngực Tần An, vội vàng lăn người sang một bên: Ba người nhất thời lại rơi vào trạng thái lúng túng, đây là chuyện không tránh khỏi, chỉ còn cách dần thích ứng, dần dần làm quen thôi. “ Hôm nay chúng ta không đi học nữa nhé!” Diệp Trúc Lan hai tay chống cằm,
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.