Thực ra Tôn Tôn oan cho Tần An rồi, y tạo dựng được lòng tin chủ yếu nhất là không giống đứa trẻ khác nói chuyện với người lớn là rụt rè, thậm chí tránh mặt không dám tiếp xúc. Như lúc này không đi chơi với Tôn Tôn mà ngồi phòng khách pha trà tiếp chuyện Tôn Ngạn Thanh. “ Hai đứa đi mấy ngày mà mang chừng đó hành lý.” Tôn Ngạn Thanh chỉ cái va ly to tướng của Tần An, trông có vẻ chất đồ căng lắm: “ À, thiếu chút nữa cháu quên, đây là quà cho
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.