“ Thong thả, nhìn tay mình này.” Diệp Trúc Lan giảu môi đưa hai bàn tay trắng trẻo ra: “ Á, làm sao thế? Bị bỏng à?” Tần An cúi đầu thổi phù phù: “ Ừ.” Diệp Trúc Lan như đến giờ mới cảm thấy đau, chớp chớp mắt như muốn khóc:” Minh nấu canh không cẩn thận bị bỏng mấy lần, bạn phải thưởng cho mình, vì tại bạn hết.” Tần An nghiêng đầu qua, khẽ ngậm lấy bờ môi mềm, nhấp khẽ. “ Kỳ thực mình chỉ muốn hôn bạn.” Diệp Trúc Lan rất thỏa mãn, vì Tần An biết tâm ý
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.