Lý Thục Nguyệt thấy Tần An cười rất vô lương tâm, chỉ biết thở dài, lấy ấm nước rót cho hai người:” Dù sao chị chẳng quản nữa, em toàn làm bậy thôi, lớn rồi, em tự chịu trách nhiệm. Chị đi nấu cơm, hai đứa nghỉ ngơi một chút, đợi mát trời rồi hẵng về.” An Thủy nhìn xuống bếp, đặt cốc nước xuống, vén mái tóc trên trán, hờ hững nói:” Em và chị dâu sao đấy?” “ Sao là sao ạ?” Tần An thầm giật mình, chị An Thủy nhìn ra sao? Làm sao nhìn ra được, đến y
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.