Gần nửa tiếng sau, Lý Thục Nguyệt tắm xong lau tóc đi ra, không ngờ vẫn thấy Tần Thấm mắt mở to nhìn Tần An. “ Đứa bé này, sao còn chưa ngủ?” Tần Thấm không khóc nữa, nhưng hai mắt càng thêm long lanh, chăm chú nghe Tần An kể truyện. “ Em không biết, nói chung là nó không chịu ngủ.” Tần An ngáp một cái, hai mắt y thì díp lại rồi, hôm nay tuy y là người nhàn nhất, nhưng trong trạng thái thả lỏng đó, con người càng dễ uể oải: Lý Thúc Nguyệt đành cầm cuốn tạp chí
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.