“ Cậu không sao chứ? Tuy chuyển lớp ... nhưng hai lớp vẫn sát bên nhau mà ...” Diệp Trúc Lan mãi chẳng thấy Tần An trả lời mình, cho rằng y buồn vì không còn được chung lớp với mình nữa, trong ngực bất giác nhộn nhạo thứ tình cảm không rõ, vọt miệng nói ra, sau đó má đỏ bừng:
Con gái luôn trưởng thành sớm hơn con trai, suy nghĩ nhiều hơn, tưởng tượng cũng nhiều hơn, nhưng học sinh khi đó tối kỵ yêu sớm, dù trong lòng có chút tình cảm khác lạ, không dám nói, không dám nghĩ.
“ Diệp Trúc Lan ...” Tần An nhìn gương mặt bị ánh nắng làm mơ hồ, gọi ra cái tên chôn sâu, rất rất lâu chưa từng nhắc tới:
“ Sao thế?” Diệp Trúc Lan đợi mãi không thấy Tần An nói gì tiếp, lo lắng tung người nhảy luôn từ trên tường xuống:
Ánh mắt Tần An chuyển sang ôn nhu say đắm, thốt ra ba chữ ấp ủ bao lâu trong lòng: “ Mình thích bạn!”
Diệp Trúc Lan sững sờ tại chỗ, như vừa bị sét đánh, cô không dám tin vào điều mình vừa nghe thấy, sao, sao có thể, rõ ràng là nghe nhầm.
Mặc dù cô cùng Tần An nghịch ngợm đánh nhau, nhưng là thiếu nữ, cô lờ mờ hiểu được thi thoảng cảm xúc khác lạ của mình với Tần An là gì, mỗi lần như thế đều cố tình gạt bỏ nó, phủ nhận nó, lấy học tập đặt lên hàng đầu, đó là lời dạy của cha mẹ, của giáo viên.
Xoạch!
Diệp Trúc Lan giật mình nhìn quả bóng rổ bay vào rổ, đập xuống nền xi măng, nảy mấy cái, Tần An lại nhặt lấy, nhún người một cái nhẹ nhàng ném ra, lại trúng rổ, cậu ấy vốn rất giỏi thể thao.
Liên tiếp ba quả bóng vào rổ.
“ Mình rất thích bạn.” Tần An quay đầu lại, nhìn Diệp Trúc Lan toét miệng cười, nói thật lớn:
“ Gì, gì chứ, nói cái gì vậy ... đồ điên, đồ ngốc, Tần An, cậu là đồ ngốc.” Lần này Diệp Trúc Lan muốn giả vờ không nghe thấy cũng không được, đóa mây hồng nhanh chóng lan từ cái cổ trắng nõn tới đôi tai nhỏ tai, muốn xông tới đá Tần An một cái, rốt cuộc lại quay người chạy biến mất:” Tần An, cậu là đồ ngốc.”
Vậy ra cô ấy sẽ phản ứng như thế, Tần An cười tít mất nhìn bóng lưng của Diệp Trúc Lan đang chạy đi như con hươu nhỏ sợ hãi. Hai người bọn họ luôn giữ trạng thái ái muội đó, thường xuyên ở riêng cùng nhau, mỗi lần ánh mắt tiếp xúc, đều nhận ra niềm vui khiến người ta xao xuyến trong mắt đối phương, nhưng không ai chủ động bày tỏ.
Có lẽ, có lẽ mình không thể quên được Diệp Trúc Lan vì tình cảm giữa hai người chưa bao giờ làm rõ.
Rốt cuộc hôm nay cũng nói ra rồi, tuy chỉ là giấc mơ, nhưng thế là đủ rồi.
“ Này, em kia, tới giờ vào học rồi không về lớp đi đứng đó làm cái gì thế hả? Muốn trốn học phải không?”
Tiếng quát bất thình lình phá tan không khí tĩnh lặng của sân trường, Tần An chẳng kịp nghĩ gì, cứ thế chạy đi theo hướng Diệp Trúc Lan, chạy lên tầng ba tòa khu nhà mới xây, xuyên qua dãy hành lang dài, từng lớp học có lố nhố vài cái đầu quay ra nhìn y, rồi bước chân chậm lại, y dừng ở trước lớp 69.
Ánh mắt nhìn qua những khuôn mặt non choẹt, lại như có cuốn phim đen trắng cũ kỹ chiến qua trước mặt y, cảm giác xa lạ mà quen thuộc, những khuôn mặt hoặc chán nán, nghiêm túc, hoặc tang thương dần dần nhập vào nhau.
Nếu bình thường ngồi nhớ lại, y khó có thể kể tên quá mười bạn học cũ, nhưng lúc này y nhận ra tuyệt đại đa số họ.
“ Tần An, ngồi chỗ đó.” Một nam tử trung niên mặc áo sơ mi trắng sơ vin, dáng người thanh thanh đưa tay chỉ một vị trí, ngay dưới tầm nhìn:
Là cha, đúng là cha rồi.
Khi đó cha chưa tới bốn mươi, đang trong độ tuổi phong độ nhất, cha là người rất có tinh thần học tập, từ tốt nghiệp cao đẳng sư phạm tới đại học chính quy, nỗ lực của cha là đoạn hồi ức Tân An khó quên vào thời thiếu niên.
Nhiều đêm cho dù là mất điện, cha vẫn thắp đèn dầu đọc sách, hình như là triết học chủ nghĩa Marx thì phải, dù đã có tuổi rồi nhưng cha không bỏ việc học, cha thậm chí còn định làm nghiên cứu sinh nữa.
Hình ảnh của vị hiệu trưởng trường trung học tư tóc trắng uy nghiêm khớp lại nhau, Tần An ngơ ngơ ngác ngác vẫn cứ nghe lời đi về chỗ ngồi.
Có mấy đứa học sinh ghé tai thi thầm với nhau, ném cho y ánh mắt không mấy thiện cảm cho lắm, Tần An không quá chú ý, dù hiện trạng lúc này có vẻ rất kỳ quái, song y không nghĩ nhiều, đặt cặp sách ngồi xuống, chợt có linh cảm kỵ dị sai khiến y quay đầu sang, bắt gặp ngay cái đuôi ngựa cùng ánh mắt trong trẻo vắng lặng vừa mới quay đi.
Tôn Tôn!
Tiếng đổ vỡ đâu đó vang lên, trái tim như bằng thủy tinh của Tần An vỡ tan tành, vô vàn mảnh nhỏ bay từ tung, cứa lòng y toang máu.
Là Tôn Tôn, trong niên đại đơn thuần đó, trong trường sơ trung của huyện thành lạc hậu, chẳng hề có khái niệm hoa khôi, nhưng ai cũng phải thừa nhận Tôn Tôn là cô gái xinh đẹp nhất.
Khác với Diệp Trúc Lan, sau này Tần An vẫn giữ liên lạc với Tôn Tôn, hơn nữa còn rất mật thiết.
Khi Tôn Tôn trở thành ca sĩ nổi tiếng, buổi biểu diễn cuối cùng của cô là do công ty nơi Tần An làm việc tài trợ, sau đó Tôn Tôn vào giới show biz, thực sự bước chân vào cái vòng tròn đó, mới nhận ra rằng nó còn dơ dáy bẩn thỉu hơn lời đồn đại.
Tôn Tôn có người đại diện là chị họ của mình, dưới sự giúp đỡ của nữ nhân khốn nạn đó, tay đạo diễn nổi danh giỏi đưa người mới thành sao, dùng thuốc mê chiếm đoạt thân thể của cô, còn quay phim lại.
Thế rồi không hiểu làm thế nào đoạn phim đó bị người ta phát tán trên internet, Tôn Tôn đã tự sát kết thúc cuộc đời nở rực rỡ như bông hoa mùa hạ nhưng mau chóng héo tán, chôn vùi thân thể mỹ lệ và trí tuệ từng khiến vô số nam nhân thèm khát.
Cái sai duy nhất của Tôn Tôn chính là quá coi trọng tình thân, quá tin tưởng người thân, không nhận ra người thân cận nhận bên cạnh mình sau khi vào vòng tròn nào đó, đã sớm bị dục vọng làm đánh mất con người mình.
Tần An đã xem đoạn phim đó, lúc biết tin Tôn Tôn tự sát, y có vợ rồi, cũng có con rồi, đã là người trưởng thành chững trạc, vẫn không sao chịu đựng nổi, điên cuồng đấm tường tới be bét máu, ngồi lặng lẽ trước máy vi tính, nước mắt chảy dài.
Thầm nguyện cầu cho giấc mơ này đứng bao giờ kết thúc, bởi y muốn nhìn Tôn Tôn thêm nữa, cánh môi Tần An run run mấp máy nói không rõ tiếng:” Tôn Tôn, bạn còn sống, vẫn còn sống!”