Thức ăn được đưa lên rất nhanh, đúng như Bí thư Đường nói, đều là món chính tông của trấn Thanh Hương, cay xé lưỡi, Tần Hương Sơn ăn sướng khoái, mỗi lần ăn thêm cả thìa ớt lớn.
Trong quán chỉ có duy nhất một người phục vụ, đang bận luôn chân luôn tay.
Tần An tất nhiên chẳng rụt rè, chủ động rót rượu cho Bí thư Đường, bác hai và cậu cả, không ngờ thằng nhãi ranh Tần Tiểu Thiên cũng uống, uống tới mặt đỏ phừng phừng, hai mắt càng lúc càng sáng, nhìn là biết có tiềm chất ma men.
Uống rượu không thành vấn đề với Tần An, nhưng thân thể bây giờ, dính vào thứ đó sớm chả lợi gì, muốn uống nước ngọt, nhưng mà quầy chỉ có bia với rượu, bên trong hẳn là có? Tần An tự vén rèm đi vào gian trong, không ngờ thấy cảnh không nên nhìn.
Bí thư Đường vừa rồi lấy lý do đi vệ sinh, không ngờ đang ôm Tề Mi, không biết nói gì mà Tề Mi vừa vui sướng hôn chụt lên má.
Thôi xong rồi, Tần An biết tầm nguyên trọng của vấn đề này, nhưng bây giờ không thể bỏ chạy, đứng trơ ra đó cũng không được, may mà y ứng biến cũng nhanh, vẫn tự nhiên như không nói:” Dì Tề, cháu muốn một lon nước ngọt, ngoài quầy cũng hết bia rồi.”
Tề Mi nhất thời cũng hết hồn, tự biết quan hệ của mình không tiện lộ ra ngoài, chuyện này mà truyền đi, sẽ ảnh hưởng lớn tới sự nghiệp của Bí thư Đường, ngược lại Bí thư Đường lại vô cùng trấn định, không vội nói gì với Tần An mà vỗ má Tề Mi, ánh mắt ôn nhu.
Động tác nhỏ này khiến ấn tượng của Tần An với hắn tốt lên rất nhiều:” Cháu sẽ không nói linh tinh đâu ạ, dù bí thư Đường chưa kết hôn, dì Tề chưa gả đi …. Mà dù Bí thư Đường có kết hôn rồi cũng không sao, cháu còn có hai bạn gái cơ mà.”
“ Tí tuổi đầu đã có hai bạn gái rồi à, chú không lăng nhăng như cháu, chú vẫn độc thân.” Bí thư Đường cười ha hả:
Tề Mi cũng phí cười thành tiếng, lòng nhẹ nhõm không ít, đứa bé này hiểu chuyện như vậy sẽ không nói linh tinh, là người hai lần lở dỡ hôn nhân, cô hiểu rất rõ sự đáng sợ của những lời đồn đại.
Mở tủ lấy ra một lon nước ngọt, nghĩ một lúc lấy thêm vài lon nữa cho vào túi lưới, ngồi xuống mỉm cười với Tần An:” Sau này muốn uống nước ngọt cứ tới chỗ dì nhé.”
“ Không cần hối lộ cháu đâu ạ, cùng lắm sau này cháu dẫn bạn gái nhỏ tới đây ăn cơm, bị bạn gái lớn phát hiện, dì Tề yểm hộ cho cháu là được.” Tần An nói xong biết điều tính chuồn ra ngoài luôn:
Đường bí thư đột nhiên phẩy tay:” Quân Tử, không sao đâu, một đứa bé thôi, cậu không cần khẩn trương.”
Tần An quay đầu lại, thì ra là em trai Tề Mi, tuổi khoảng hai mấy, tóc ngắn, da đen rắn rỏi, không cao lớn nhưng gây cảm giác nguy hiểm, đang cảnh giác chặn đường đi của mình, hiển nhiên là biết chuyện của chị hắn và Bí thư Đường.
Quân Tử nhấc chân bước qua tránh đường, từ đầu tới cuối hắn không hề mở miệng, nhưng Tần An cảm giác rờn rợn sau gáy, nhanh chóng trở ra, lúc sau Bí thư Đường đi ra, bữa cơm lại tiếp tục, mọi người chén qua chén lại, cười nói rộn ràng, như không hề có vấn đề gì.
Kết thúc bữa cơm, Tần Hướng Sơn từ chối Bí thư Đường muốn đưa về, lấy lý do là muốn đi bộ ngắm cảnh quê hương, tạm biệt mọi người dẫn Tần Tiểu Thiên và Tần An tới nhà bác cả trước, sau đó tới nhà Tần An.
Cái thị trấn nhỏ xíu này tin tức truyền đi rất nhanh, Tần Hướng Sơn tới nhà Tần Hoài chưa được bao lâu mà toàn bộ khu tập thể giáo viên đều biết Tần gia có thân thích ở Đài Loan về, giờ làm ông chủ lớn, lớn cỡ nào thì không ai biết, chỉ biết ngay cả Bí thư Đường còn tới tận nhà chào hỏi.
Trong khu tập thể toàn là gia đình giáo viên, thời đó giáo viên vẫn cao giá lắm, nhất là ở thị trấn nhỏ lạc hậu này thì càng là những người có địa vị xã hội nhất định, không như người thôn quê ít tiếp xúc, nhìn thấy thứ mới lạ là xum đông xúm đỏ tới.
Nhưng mấy năm gần đây sau khi thủ trường nam tuần hô to "mở cửa" bên sông Dương Tử, đất nước thực sự bước vào giai đoạn phát triển nhảy vọt, người ra ngoài kinh doanh ngày một nhiều. Giờ giáo viên đã không còn là một nghề nghiệp được hâm mộ nữa, có tiếng nhưng mà chẳng có miếng. Ai chẳng muốn được như đám ông chủ lớn, ăn nhà hàng lớn, sống nhà lầu, đi xe sang, nuôi vợ bé?
Thế nên mọi người đều muốn nhìn xem, ông chủ lớn tới từ Đài Loan khí phái thế nào, vờ vịt tình cờ đi qua Tần gia, cảm khái:” A thì ra đây là người anh em của anh Tần năm xưa đi Đài Loan đấy à?”
Tần Hướng Sơn cũng không làm bọn họ thất vọng, thuốc lá mang ra mời đều là Trung Hoa mềm. Người có kiến thức đều biết, thứ thuốc này một điếu cũng phải mười mấy đồng, trẻ con đến chơi đều cho một phong chocolate, thứ này không rõ giá, nhưng bao bì toàn tiếng tây, chắc là đắt lắm.
Ngoài ra Tần Hướng Sơn không giống đám ông chủ mặt to bụng phệ, nói năng thô tục thường thấy, mang vài phần khí chất người đọc sách, gò má xương xẩu, nói năng điềm đạm nho nhã, không nói chẳng ai cho rằng là ông chủ lớn, khiến tâm lý các giáo viên tới chơi cũng bình hành hơn, thì ra người có văn hóa cũng phát tài được, chẳng phải chỉ kẻ lươn lẹo cơ hội thô tục mới có thể phất lên.
“ Thoát cái mà bao nhiêu năm trôi qua rồi, khi ấy chú và anh đi, chúng ta tuổi chỉ bằng đám Tần An, Tiểu Thiên bây giờ thôi.” Tần Hoài tâm tình rất kích động:
“ Tôi cũng muốn về sớm rồi, tiếc là cha tôi không đợi được, thời gian nữa tôi đem tro cốt cha tôi về, trước khi chết ông nắm tay tôi nói, phải chôn trong mộ tổ.” Tần Hương Sơn lau khóe mắt, không ai hiểu được tâm trạng của người bị ép phải rời bỏ quê hương như họ:
“ Nhất định rồi, cha em hay nhắc tới chú út gầy yếu quá, đi một chuyến chẳng biết gặp lại không, đâu ngờ lời nói thành sự thực chứ.” Tần Hoài đứng dậy, vào trong phòng lấy ra cái rương cũ kỹ, khóa đồng cực lớn, bên trong chẳng phải vàng bạc châu báu gì, chỉ là ít tranh ảnh cũ và vài món đồ kỷ niệm.
Hai người ngồi ôn lại kỷ niệm xưa cũ, một thủa thiếu niên vô tư, nay đều đã có vợ con, sao không bùi ngùi cho được.
(*) Không khí chủ đạo của truyện này kỳ thực là hoài niệm.