Trong lễ đường chỉ còn tiếng thở dốc của hai người, Tần An ngồi bệt xuống đất, thua thì thua rồi, không phải quá khó tiếp nhận, chỉ là thua như thế, cảm giác không thoải mái. Tần An là người rất hiếu thắng, y hoặc là không chơi, đã chơi là dùng hết sức để giành chiến thắng. Ngẩng đầu lên, không ngờ Trần Thiên Thiên đang cười, trong ấn tượng của Tần An, đây là lần đầu tiên thấy cô cười thực sự:” Cô còn cười được à?” Trần Thiên Thiên lập tức thu lại nụ cười, cô cho rằng
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.