Lại lần nữa nhìn thấy mẹ, Tần An kích động hơn hơn bất kỳ thấy ai khác, đó mới là nuối tiếc lớn nhất cuộc đời của y, nếu mà y biết mẹ mắc bệnh sớm hơn, nếu mà y hiểu được tình yêu của mẹ sớm hơn, có quá nhiều thứ nếu như thành hối tiếc không thể bù đắp ...
Dù có mang tâm thái của người trưởng thành, ở trước mặt mẹ, y mãi mãi chỉ là đứa bé, thứ có thể bao dung tất cả, thứ có thể rộng lớn hơn cả trời biển chỉ có lòng mẹ mà thôi.
“ Mẹ!” Tần An đi tới ôm chầm lấy mẹ:
“ Làm sao thế?” Lý Cầm bị giật mình, hốt hoảng vỗ lưng con trai dỗ dành:” Xảy ra chuyện gì rồi, đừng sợ, cứ nói với mẹ, mẹ không trách con đâu.”
Tần An không nói gì cả, chỉ ôm thật chặt lấy mẹ, chưa bao giờ y hạnh phúc như thế, cũng chưa bao giờ sợ hãi như thế, sợ chuyện này hôm nay chỉ là một giấc mơ.
Nếu như đây chỉ là ảo tưởng trong đầu y, chỉ là một giấc mơ do khao khát trong lòng mà sinh ra, Tần An thấy mình không thể tiếp nhận được.
Cọ đầu vào tóc mẹ, cảm thụ mùi vị của người mẹ khiến đứa con bình tâm lại, cảm thụ hơi ấm của mẹ trong vòng tay ôm chặt của mình, một niềm vui to lớn tràn ra từ khắp nơi trong cơ thể, xua tan đi bóng đêm sợ hãi.
Đúng, không phải mơ, mơ làm sao thật như vậy, sao có thể nghe thấy tiếng tim đập của mẹ, làm sao thấy được vẻ ôn nhu xen lẫn lo lắng và luống cuống của mẹ.
“ Hay là không muốn chuyển lớp mới, thấy không quen?” Lý Cầm nhỏ nhẹ hỏi, nếu là người khác đã sợ con mình bị bắt nạt, nhưng con trai cô mà bị bắt nạt thì nó đã không bị người ta gọi là “tiểu ác bá”, kể cả giáo viên đa phần bị nó quấy quá chứ không dọa được nó:
“ Con không sao, mẹ ... Con muốn ngủ trưa ở đây.” Tần An cởi giày ra leo lên giường, trả lời mẹ bằng nụ cười toét tới tận mang tai:
“ Ôi cái thằng bé này, làm mẹ hết cả hồn.” Lý Cầm thở phào, xem ra là không sao thật, xoa đầu Tần An:” Mọi khi con rất ghét ngủ trưa cơ mà, bắt ngủ cũng không được, tót cái là chạy đi chơi.”
“ Hôm nay con thích ngủ cơ.”
Tần An ôm mẹ từ sau lưng, mắt nhắm lại, hôm nay cảm xúc lên xuống quá mạnh, cảm giác vô cùng mệt mỏi, được mẹ nhè nhẹ vỗ lưng ru khe khẽ, không ngờ lại ngủ thật.
Giấc ngủ rất say, mơ cũng đẹp, y mơ quay về thời thiếu niên, gặp lại rất nhiều người, còn gặp cả mẹ nữa, mẹ trẻ lắm, vẫn còn khỏe mạnh, lại còn hộp cơm thật ngon cho y nữa ...
“ Á!”
Tần An ngồi bật dậy, mồ hôi lạnh chảy khắp người, miệng khô đắng, cuống cuồng quay đầu nhìn trái tim đang đập quá mức dữ dội mới yếu ớt ngừng vùng vẫy, dần bình tĩnh lại.
Không phải mơ, mẹ đúng là đang ngủ ở bên cạnh.
Cứ nằm im nhìn mẹ trong hạnh phúc vô bờ, một lúc sau hết sức cẩn thận bò xuống giường, giúp mẹ đắp chăn lên, chạy ra ngoài sân vốc nước ở vòi nước máy lên mặt, mở mắt ra nhìn, cả trời đất dường như đều thay đổi.
Bất kể là phòng học nhà ở trước mắt hay ngọn núi đồng ruộng đằng xa đều như biến thành một thế giới hoàn toàn khác trước, sắc màu phong phú hơn, sinh động mỹ lệ hơn bội phần, cảm thụ từng cơn gió nhẹ mơn man trên da thịt, tham lam ngửi hương thơm của cỏ cây và đất, ánh mặt trời buổi trưa khiến người ta phải nheo mắt nhìn giờ cũng thật là đẹp.
Tần An không biết vì sao mình lại ở đây, không hiểu chuyện xảy ra như thế nào, nhưng y không quan tâm nữa, y chỉ cần biết đây không phải mơ, có mẹ, lòng y hoàn toàn an định rồi.
Giống như cao thủ võ lâm đột phá được cảnh giới võ học, thoát thai hoán cốt vậy, Tần An toàn thân tràn trề sinh lực, nhất thời không kìm được hét lên:” Aaaaaaaaaaaaaaaaa …”
“ Ai? Ai giữa trưa lại la hét như thế?” Một ông già lưng còng từ phòng bảo vệ cầm chổi chạy ra:” Á à, thằng tiểu ác bá, mày lại quay đây phá phách đấy à, đứng lại cho tao.”
“ Lêu lêu.” Tần An làm mặt quỷ, sau đó nhảy chân sáo rời trường, vui tươi như chú hươu non:
Ở cửa trường có mấy đứa học sinh lớp sáu to gan lớn mật trốn ngủ trưa, với trẻ con ở tuổi này mà nói, ngủ trưa là một sự dày vò, trong mắt chúng đó là chuyện lãng phí thời gian nhất.
Bọn chúng đang chơi bắn bi, bốn đứa châu đầu vào nhau, trong đó một đứa mím môi mím lợi, nhắm bi của người ta tới toét mắt ra rồi mà mãi mà không bắn.
“ Bắn mau lên đi mày, sắp hết giờ ngủ trưa rồi đấy.”
“ Đừng giục, sắp bắn đây.”
Tần An đi ngang qua, tâm trạng đang rất tốt nổi hứng sờ túi trên dưới một hồi móc ra mấy túi ô mai:” Này, anh dùng ô mai đổi bi của mấy đứa nhé.”
Mấy đứa lớp sáu ngẩng đầu lên, vì Tần An đi học sớm, năm tuổi đã vào lớp một, cho nên thực ra chỉ hơn đám này một hai tuổi thôi.
Một đứa móc ngay ra năm viên bi:” Năm gói ô mai.”
“ Gì? Bi của mấy đứa làm bằng vàng chắc?” Tần An trừng mắt lên, kỳ thực y chẳng còn nhớ giá cả thời này ra sao nữa rồi:
“ Vậy hai gói ô mai.” Đứa học sinh lớp sáu kia hạ giá ngay.
- Thế còn chấp nhận được.
Đổi được năm viên bi, bắn một lúc là Tần An thua sạch, từ chối tiếp tục lấy ô mai đổi bi của bọn trẻ con.
“ Anh đổi bi của bọn mày, sau đó bọn mày thắng lại hết à, biết làm ăn thật đấy, anh đây không ngốc.”
Bị thua trẻ con mà Tân An nghênh nghênh đắc ý như gà trống chiến thắng, hiên ngang về trường.
Chẳng phải niềm vui tuổi thơ là từng chuyện nhỏ nhặt thú vị này sao, khi chúng ta lớn lên rồi, dù nhớ lại, liệu có thể cởi áo véc cà vạt ra, ngồi xuống đất chơi bắn bi nữa không?
Bởi thế thắng thua đâu quan trọng.
Bắn bi là trò chơi đòi hỏi kỹ thuật, trong đó chứa đựng tri thức về tịnh lý động lượng và cơ sở lực học, nhưng đa phần cần cảm giác ở tay, nhớ năm xưa Tần An cũng là tay cao thủ trong nghề, đánh đông dẹp bắc, giờ thì những kinh nghiệm đó mất hết rồi, thua là thường.
Tần An về chỗ ngồi thì giờ ngủ trưa cũng vừa vặn kết thúc, đám bạn học đa phần còn vật vờ lờ đờ, rõ ràng với trẻ con ở tuổi này, thà không ngủ còn hơn, chứ ngủ chút xíu như vậy chẳng bõ.