Đêm, tiếng trò chuyện trong phòng ngủ nhỏ dần. Ổ khóa xoay tròn, khẽ cạch một tiếng, cửa từ từ mở ra. Đá giày cao gót, đổi dép lê, bóng đen mảnh mai lặng lẽ đi vào. Cái dép rất lớn làm cô gái càng thêm nhỏ bé, lần theo ánh trăng mờ mờ chiếu qua cửa sổ, đi vào phòng ngủ của Tần An, bật đèn ngủ lờ mờ lên, nhìn khuôn mặt mang chút mệt mỏi của y, người bị thương thường ngủ rất sâu. Cô gái vén chăn, chui vào, nhắm mắt lại, nhưng nước mắt lại chảy ra. Có không biết
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.