Tần An tót sang phòng học bên cạnh, quả nhiên lớp âm nhạc tuyệt đại đa số là nữ sinh, có không ít cô bé xinh xắn, Tôn Tôn ngồi trong góc, tay chống cằm lắng nghe, lớp học của họ chưa nghỉ, Liêu Du đứng trên bục giảng giải về khuông nhạc.
“ Làm gì thế?” Diệp Trúc Lan từ nhà vệ sinh về, thấy Tần An thập thò bên ngoài lớp âm nhạc, nghi ngờ nhìn y:
“ À, không có gì.” Tần An tuyệt nhiên không thể thừa nhận mình đang nhìn Tôn Tôn, mặc dù Diệp Trúc Lan nói hiện giờ chỉ muốn giữ quan hệ bạn bè, nhưng hai người thân mật là sự thực, Diệp Trúc Lan sẽ không thích y để ý tới nữ sinh khác:
“ Bạn cùng bàn mới của bạn ghê gớm lắm đó, chẳng những xinh đẹp, học cũng giỏi.” Diệp Trúc Lan tựa hồ thuận miệng tán gẫu như bình thường:
Tần An nghe ra được vị chua trong đó, lòng êm ái:” Ghen rồi à?”
“ Làm gì có.”
Diệp Trúc Lan đỏ mặt, mấy ngày qua Tần An nói chuyện đều rất bạo dạn, có điều so ra sao mà bằng những lời mình nói được, thật xấu hổ chết thôi, sao mình lại nói ra lời như thế chứ, tuy đó là chuyện rất xa xôi, nhưng trong lòng cô thực sự ao ước một ngày như vậy.
Học thêm một tiếng nữa La Ba Phu cho nghỉ, Diệp Trúc Lan và Tần An lần lượt từ chối lời mời của bạn bè, chia ra hai ngả, vòng ra sau trường, sau đó hí hửng chạy tới Đại Thanh Sơn.
Đường núi quanh co, những tảng đá lớn quật cường vươn mình lên khỏi mặt đất, lùm cây xanh ùm tùm, từ chối gió thu đã mang tới sự tiêu điều cho những cái cây lớn, cỏ khô dần, đồng thời trở nên mềm mại hơn, tấm biển "ai gây hỏa hoạn, người đó chịu trách nhiệm" treo lủng lẳng trên cành cây úa vàng.
Tần An đeo cặp của cả hai người, vừa chậm rãi leo núi vừa nghe Diệp Trúc Thanh ríu rít kể chuyện ở lớp cũ sau khi y rời đi, mái tóc được cô tùy ý buộc lại thành bím đuôi ngựa, gò má ưu mỹ trơn mịn, nhìn cảm tưởng như búng ra nước, khuôn mặt thanh thuần mỹ lệ, đem lại cảm quan u tĩnh thanh nhã phảng phất như tinh linh chốn thâm sơn.
Thi thoảng kể tới chỗ đắc ý làn môi hồng nhuận mềm mại hơi vểnh lên, hoạt bát đáng yêu, Tần An vừa ngằm nhìn nhiệt tình hưởng ứng theo ngữ điệu của cô, vì nhiều cái tên đã chẳng còn nhớ nữa.
“ Mệt quá.” Diệp Trúc Lan lau mồ hôi trán, giọng có chút lười biếng làm nũng:
Tần An quay đầu lại đưa tay ra.
Hơi chút do dự song Diệp Trúc Lan vẫn nắm lấy tay Tần An, mu bàn tay âm ấm, lòng bàn tay lành lạnh, chỉ nắm hờ bốn ngón tay nhỏ nhắn, Tần An cảm thấy vô cùng hạnh phúc rồi.
Cả hai đều không nói gì, cứ vậy một trước một sau leo núi, chẳng cần phải nói, một cái nắm tay đơn giản này bao hàm quá nhiều ý nghĩa.
Đại Thanh Sơn quá cao không cao, nhưng khá dốc, lên được lưng chừng Tần An cũng kiệt sức, ngồi bệt xuống một tảng đá:” Kéo bạn lên tận đây mà chỉ được nắm tay, lỗ vốn rồi.”
“ Nói linh tinh cái gì đấy.” Diệp Trúc Lan dần thích ứng, cầm luôn cành cây vừa dùng làm gậy chống quật Tần An một cái:” Bạn còn muốn gì nữa hả?”
“ Hôn một cái.” Tần An vốn chỉ thuận miệng than vãn thế thôi, không ngờ Diệp Trúc Lan còn vẽ đường cho hươu chạy:
“ Đã giao hẹn rồi, không được nói những lời như thế với mình.” Diệp Trúc Lan mặt nóng như lửa đốt, Tần An càng ngày không biết xấu hổ, cái cành cây trong tay càng quất liên hồi, trong đầu tưởng tượng ra vài hình ảnh từng thấy trong mấy bộ phim mẹ hay xem:
Con gái luôn trưởng thành sớm hơn, chỉ là Diệp Trúc Lan không biết Tần An càng chín nẫu rồi.
Cái cành cây nhỏ xíu, đánh chẳng khác nào phụi bụi, Tần An vừa vừa la hét vừa né tránh cho Diệp Trúc Lan vui lòng.
Diệp Trúc Lan đuổi đánh một lúc, bỗng nhiên đứng lại, mặt hoang mang.
“ Làm sao thế?”
“ Sắp thi lên cao trung rồi, cậu định làm thế nào? Rất nhiều người nói thành tích của cậu kém như thế là tại mình.” Diệp Trúc Lan cũng chỉ tình cờ nghe thấy mấy giáo viên nói với nhau như vậy, còn nói với thành tích học tập của Tần An bây giờ cùng lắm vào được trường trung học nghề, như thế khi lên cao trung, hai người họ sẽ không còn được chung trường nữa:” Thật đó, mình lo lắm.”
“ Ai nói linh tinh thế, còn một năm nữa cơ mà, bọn mình nhất định sẽ lại học cùng trường.”
“ Cậu thực sự muốn hôn mình à?” Diệp Trúc Lan giọng lí nhí như muỗi kêu:
Tần An nhìn Diệp Trúc Lan không chớp, khuôn mặt nhỏ nhăn đã đỏ rực như máu, mi run run, cánh môi hồng ướt át non mịm, thiếu nữ cúi đầu, bầu ngực mới nhú nhấp nhô theo hơi thở gấp gáp, làm y biết mình không nghe nhầm, nuốt nước bọt, tới gần lần nữa nắm lấy tay Diệp Trúc Lan:” Nằm mơ cũng muốn ...”
“ Vậy nếu thành tích thi lên trung học của bạn tốt hơn mình, mình sẽ cho bạn hôn ... Nếu không đừng mơ.”
Diệp Trúc Lan lấy hết dũng khí nói nhanh, rụt mạnh tay khỏi tay Tần An, ôm hai gò má nóng tới muốn bốc khỏi chạy lên núi.
Sau một đống đất giữa lưng núi, Tần An đuổi kịp Diệp Trúc Lan, áng hồng trên má còn chưa phai, đang lom khom ẩn nấp, tay cầm một cục đá, nghe thấy tiếng bước chân Tần An tới gần, đặt tay lên môi, khẽ "suỵt" một tiếng.
Thuận theo ánh mắt của cô, Tần An nhìn thấy một con gà rừng đang nhởn nhơ dùng móng bới cỏ, nha đầu này thật là, đang lúc cảm cảm xúc như vậy mà vẫn nghĩ tới cái ăn được, song cơ hội không nên bỏ lỡ, y lập tức rút ná trong túi quần ra, lắp ba viên bi sắt.
Con gà rừng cách đống đất hơn hai mươi mét, song nó không phải vật chết như chậu hoa của Liêu Du, Tần An không dám chắc chắn có thể bắn một phát thành công ngay.
Diệp Trúc Lan nín thở giơ hai nắm đấm nhỏ lên cổ vũ y.
Kéc!
Con gà rừng kêu thảm, vỗ cánh phành phạch mấy cái nhưng một bên cánh rũ xuống, không sao bay lên được, Diệp Trúc Lan reo lớn đứng lên, hai cục đá trong tay tới tấp ném ra, thế con vật tội nghiệp không còn chút cơ hội nào.
Diệp Trúc Lan chạy nhanh tới, dùng hai tay bắt con gà, giơ lên:” Tần An, bắt được gà rồi, giờ chúng ta làm gì?”
“ Tất nhiên là chế biến bữa trưa.” Tần An xoa xoa tay: