“ Cậu thích nói đỡ cô ấy thật đấy.” Đường Mị có vẻ chẳng hề ngạc nhiên khi thấy Tần An nhận ra sách cô đọc, lại đi thêm vài bước, không thèm đi cùng mấy người Tần An, Ngải Mộ: “ Tôi chỉ nói một câu công bằng thôi, mọi người đều là bạn, ai chẳng biết bạn hơn đứt bọn họ, cần khoe ra vậy không? Suốt ngày nói tôi ấu trĩ, vậy đây gọi là cái gì?” Tần An đi nhanh tới, hạ thấp giọng xuống: “ Lại nhìn trúng một cô gái nữa rồi phải không?” Đường Mị
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.