Tần An chống tay nghiêng người tới phía trước, đầu gần như chạm vào đầu Diệp Trúc Lan, Diệp Trúc Lan ngốc lắm, cho rằng nói chuyện trong lớp phải thế, tránh người khác nghe thấy, đâu có nghĩ bộ dạng đó thân mật tới mức làm một đống nam sinh muốn nổi điên.
Triệu Vệ Quốc chính là một trong số nam sinh đó, hắn và Diệp Trúc Lan là bạn học từ thời tiểu học, làm lớp trưởng sáu năm, Diệp Trúc Lan làm cán bộ học tập sáu năm. Hắn tự cho rằng mình và Diệp Trúc Lan là thanh mai trúc mã, ai ngờ lên sơ trung, bỗng đâu xuất hiện một tên Tần An cản đường, trở nên thân thiết với Diệp Trúc Lan, chơi đùa điên rồ tới mức thường xuyên làm cả khu phòng học không yên lành, còn hắn hoàn toàn thành người ngoài cuộc.
Thật may Tần An bị cô giáo Liêu đuổi khỏi lớp 68, chưa kịp nhân cơ hội nối lại quan hệ với Diệp Trúc Lan, giờ xem ra hai người này không vì xa cách mà cắt đứt liên hệ, ngược lại càng thêm thân thiết.
Triệu Vệ Quốc khẽ huých Chu Thanh Hà ở bên cạnh một cái, chỉ cảnh Tần An và Diệp Trúc Lan chụm đầu nói chuyện cho hắn xem.
Chu Thanh Hà là con trai hiệu trưởng Chu Văn Lương, trong nhà mở khách sạn lớn nhất trên trấn, ông ta đảm nhiệm cả chức vụ phó chủ nhiệm giáo ủy trấn, có mối quan hệ rộng rãi trong hệ thống giáo dục, giáo viên trong trấn có chuyện vui, mời khách ăn cơm đều tới nhà hàng của họ, nhờ khoản thu nhập ổn định này, nhà Chu Thanh Hà được tính vào hạng giàu có ở trấn Thanh Sơn.
Gia cảnh tốt, thành tích học tập càng tốt, Chu Thành Ha thậm chí có lần đoạt cả vị trí số một của Tôn Tôn, cùng với Triệu Vệ Quốc, Lý Hào đều là học sinh được trọng điểm bồi dưỡng tấn công vào Nhất Trung, vì thế mà quan hệ cũng tốt.
Nhiều giáo viên thường tiếc nuối nói, nếu Diệp Trúc Lan bớt chơi đi, chịu khó tập trung vào học tập cũng sẽ thuộc vào nhóm ưu tú này mới đúng.
Nếu Diệp Trúc Lan thân mật với Chu Thanh Hà, Triệu Vệ Quốc tuy ghen tỵ, song sẽ không quá tức giận, còn loại học sinh cá biệt như Tần An, khiến hắn vô cùng khó chịu, còn giận cả Diệp Trúc Lan không biết giữ mình, quan hệ với loại thấp kém, góc độ nào đó mà nói thì cũng dần đi vào con đường hư hỏng.
Triệu Vệ Quốc hơi béo, thế nên trông càng khôi ngô cao lớn hơn đám bạn còn đang kỳ phát triển chiều cao. Chu Thanh Hà thì dong dỏng cao như Tần An, đường nét thanh thoát hài hòa, hết sức đẹp trai, thêm vào toàn mặc trang phục hàng hiệu, được đám nữ sinh ngầm bình chọn là người đẹp trai nhất trường.
Gia thế tốt, tướng mạo tốt, thành tích tốt, bất kể xuất hiện ở hoạt động nào trong trường, hắn cũng là tiêu điểm, Chu Thanh Hà là hình mẫu nam sinh ba tốt trong giới học sinh.
“ Diệp Trúc Lan thành tích tốt, nhưng ham chơi quá mức, khó vào Nhất Trung được, không phải người cùng đường với chúng ta, cậu đặt tâm tư vào cô ấy làm gì?” Chu Thanh Hà chỉ liếc qua một cái, ngữ khí lãnh đạm:
Triệu Vệ Quốc nghĩ thế cũng phải, lên cao trung rồi mỗi người một trường, khoảng cách càng xa:” Nhưng thằng Tần An đó nhìn chướng mắt lắm.”
Chu Thanh Hà khẽ lắc đầu quay đai, làm ra vẻ không bận tâm, chỉ là khóe mắt kỳ thực luôn nhìn Tần An, hắn ghét Tần An, nhưng là vì nguyên nhân khác.
“ Nghe nói cậu và Lý Hạo đánh cược à?” Cô nàng Diệp Trúc Lan vẫn vô tư thì thầm: “ Sáng nay hắn nói ầm lên trong lớp, muốn nhiều người biết để cậu mất mặt đấy.”
“ Thế có biết mình và hắn đánh cược gì không?” Tần An hứng thú hỏi:
Diệp Trúc Lan lườm y một cái:” Mình đang lo đây này, cậu còn nhởn nhơ như vậy, nghiêm túc chút được không?”
“ Hì, còn tưởng bạn ghen cơ, Lý Hạo nói nếu mình thua thì không được ngồi cùng Tôn Tôn nữa. Nếu mà mình cố gắng, chẳng phải thành vì Tôn Tôn mà nỗ lực à, khi đó mọi người sẽ nói mình và Tôn Tôn ái muội, sợ bạn lại không vui.” Tần An tỏ ra khó xử:” Bạn nói mình phải làm thế nào đây, nên thắng hay thua?”
“ Cậu tự gây chuyện, còn hỏi mình.” Diệp Trúc Lan phồng má thành hai cái bánh bao nhỏ, vốn không nghĩ gì hết, Tần An vừa nói ra, cô thực sự khó chịu, người khác trêu cô và Tần An là một đôi, có còn đuổi đánh, nhưng trong lòng ngọt ngào lắm, nghĩ tới người khác nói Tần An và Tôn Tôn, Diệp Trúc Lan hết sức không thoải mái:
“ Mình không hỏi bạn thì còn hỏi ai?” Tần An chúc đầu về phía trước, khẽ chạm vào trán Diệp Trúc Lan:
“ Không thèm để ý tới cậu nữa.”
“ Khoan, cho mình mượn bút chì, mình quên rồi.”
“ Lại quên, mình sắp thành người chuyên mang bút cho cậu rồi.” Diệp Trúc Lan xoay người mở cặp, Tần An thường quên hết cái này tới cái kia, nên cô có thói quen cái gì cũng dự phòng thêm, còn chuyện y quên làm bài tập thì không giúp nổi:” Chuyện đánh cược thì sao, thành tích Lý Hạo tốt lắm, cậu không vượt qua được hắn đâu.”
“ Mình chỉ đánh cược ai có nhiều môn điểm cao hơn, không phải tổng thành tích.”
“ Khác nhau à?” Diệp Trúc Lan nghiêng đầu, bộ dạng đơn thuần đáng yêu như mèo nhỏ:
“ Đợi có thành tích rồi bạn sẽ biết.”
Diệp Trúc Lan đảo mắt trái phải, áp giọng xuống:” Mình làm bài xong sẽ để sang một bên, bạn nhìn cẩn thận, đứng để bị bắt nhé.”
Thế nhưng khi Liêu Du đi vào phòng thì Tần An biết mình dù muốn chép bài của Diệp Trúc Lan cũng không có cơ hội nữa rồi.
Trong số các nữ giáo viên trong trường thì Liêu Du biết ăn mặc nhất, chỉ một bộ trang phục vừa người, không quá cầu kỳ cũng đủ nổi bật vóc dáng. Cánh môi lúc nào cũng ươn ướt, cổ trắng mịn, vòng eo nhỏ nhắn, vẻ đẹp của thiếu phụ thành thục khiến đám thiếu niên non nớt mặt đỏ tim đập như điệu tango.
Tần An nhìn Liêu Du, lại nhìn Diệp Trúc Lan, không khỏi có chút trông đợi, Diệp Trúc Lan mãi tới năm thứ ba cao trung thì ngực mới phát triển rõ rệt, không biết mình có thể giúp cô nhóc bù đắp được nuối tiếc này không?
Ý nghĩa này quá tục tĩu rồi, Tần An tự dặn bản thân phải kiềm chế, Diệp Trúc Lan còn quá nhỏ, không nên thái quá. Ài đáng tiếc, thứ vưu vật bốc lửa như Liêu Du, không biết trống vắng bao lâu rồi, La Ba Phu đúng là uổng phí của trời.
Đúng như Tần An dự đoán, Liêu Du sau khi vào phòng, đại bộ phận chú ý đặt lên người y, vì thế nhận ra ánh mắt của Tần An lướt qua những vị trí nhạy cảm trên cơ thể mình, lại chẳng thể mắng. Loại ánh mắt không khác gì người trưởng thành đó khiến Liêu Du càng liệt Tần An vào loại học sinh không còn cách nào cứu chữa được.