Trần Thiên Thiên nhận lấy, bàn tay trắng mịn vuốt dọc thân ná làm bằng thứ hợp kim mà chính cô cũng không biết là cái gì, nhưng có thể cảm thụ được sự nguy hiểm bạo lực của nó, càng sờ càng thích, ánh mắt có phần si mê, khóe miệng thì hơi nhếch lên:” Không sợ tôi dùng nó đối phó với cậu à?” Tần An bĩu môi:” Cô có bệnh à? Chẳng lẽ muốn giết tôi? Chúng ta thù oán lớn tới mức đó không, đừng suốt ngày dùng giọng điệu giang hồ ấy, giả lắm. Xem cách
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.