Đêm khuya thanh văng, đột nhiên có tiếng ngâm nga, không ngờ Liêu Du đang hát, dù không nghe rõ, nhưng Tần An không sao tĩnh tâm mà ngủ được, rít lên khe khẽ:” Cô cố ý không cho em ngủ phải không?” “ Cô chỉ muốn xem xem em đã ngủ chưa?” Giọng Liêu Du từ bên kia truyền tới, cứ như là ngay bên gối, Tần An phải tránh xa vách tường ra một chút, thở dài:” Có chuyện gì sao? Cô không ngủ được à?” “ Tần An, cám ơn em.” Liêu Du chỉ nói ba chữ rất bình thường,
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.