“ Cô giáo Liêu.” Diệp Trúc Lan nghe tiếng bấm chuông đi ra mở cửa, thấy Liêu Du thì mừng rỡ reo lên, cô giáo mà ngày nào cũng gặp trong suốt ba năm, xa cách lâu cũng rất nhớ: “ Tần Thấm, mau chào dì đi.” Lý Thục Nguyệt lấy khăn ra lau bàn tay còn dính bẩn của Tần Thấm, dẫn tới trước mặt Liêu Du: “ Dì là mẹ Nhiếp Nhiếp à?” Tần Thấm nhớ rồi nó có gặp dì này vài lần, tới nhà đón em nó đi: “ Ừ, dì là mẹ Nhiếp Nhiếp, Tần Thấm lại cao
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.